Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 102: Tuyệt thế đan dược (1)




Sự thanh bình và tĩnh lặng trong hoàng thành, chính là để chuẩn bị nghênh đón một hồi huyết vũ tinh phong.

Quân Vô Tà rốt cuộc đem đan dược luyện chế cho Thụy Lân Quân hoàn thành, nàng sai người đem nâng đồ vật đi đến biệt viện của Quân Khanh, chính mình mang một ít đi qua.

Trước khi rời đi, Quân Vô Tà đi tới bên hồ hoa sen trong viện, nhìn đông đảo phấn liên bên trong đóa bạch liên kia, đáy mắt lạnh lẽo rút lui một chút.

"Chủ nhân ~" bạch liên ở trong nước biến ảo thành tiểu oa nhi trắng nõn, vùng vẫy bọt nước, bơi tới bên cạnh hồ hoa sen, Tiểu Bạch Liên cánh tay nhỏ hô hô thịt, ngồi trên đá cuội ở bên cạnh hồ hoa sen, cặp mắt kia mở to thanh triệt, cười ha hả nhìn Quân Vô Tà.

"Cảm giác như thế nào?" Quân Vô Tà nhìn ra vui vẻ trên mặt Tiểu Bạch Liên liền hỏi.

"Hạt châu này thật sự thực dùng rất tốt, ta dùng nó tới tinh lọc lực lượng nơi này, tốc độ tu luyện giống nhau như đúc khi ta ở U Linh Giới." Tiểu Bạch Liên vui vẻ cười cong hai tròng mắt, bộ dáng thập phần khả ái.

Quân Vô Tà khẽ gật đầu, hiện tại bất luận là nàng hay là Tiểu Bạch Liên, đều đang âm thầm tu luyện, tuy rằng tiến độ thong thả, nhưng là tổng hội sẽ đến một ngày hữu dụng.

"Ngươi tiếp tục, ta đi tiểu thúc bên kia." Dứt lời, Quân Vô Tà rời đi đến biệt viện, trong nước tiểu manh oa ngay sau đó hóa thành một đóa bạch liên, tại vị trong một đống hoa sen.

Quân Vô Tà vừa mới tới sân của Quân Khanh, liền thấy những người lúc trước bị nàng sai đưa tới những cái rương đầy đan dược, đều đã đứng ở bên ngoài, bọn hạ nhân mang đồ tới nhìn thấy Quân Vô Tà, lập tức thi lễ, một bộ dáng bất đắc dĩ.

"Đại tiểu thư, Vương gia đang cùng với tiểu vương gia đang nói chuyện, chúng ta không dám đến quấy rầy, thứ này......" Hạ nhân cẩn thận nói.

Quân Vô Tà giơ tay, ý để bọn họ tạm thời đừng nóng nảy, chính mình đi đến gõ gõ cửa phòng đang đóng chặt.

"Ai?" Trong phòng truyền đến thanh âm của Quân Tiển.

"Gia gia, là ta." Quân Vô Tà nói.

Sau một lát, cửa phòng lập tức được mở ra, Quân Tiển mang theo tươi cười hiền lành nhìn Quân Vô Tà, đúng lúc hắn nhìn thấy những cái rương kia bên ngoài, không khỏi có chút giật mình.

"Thứ này là cho tiểu thúc."

"Nha đầu này, chỉ nghĩ tới tiểu thúc ngươi, thứ gì cũng đều hướng hắn bên này đưa đến, ta còn nhớ kỹ lần trước ngươi tặng hắn một vò rượu ngon, như thế nào cũng không thèm nghĩ đến gia gia?" Quân Tiển ra vẻ sinh khí, đáy mắt lại tràn đầy ý cười.

Quân Vô Tà chớp chớp mắt, "Gia gia nếu là thích rượu kia, ta lại đi......"

"Ngươi đứa nhỏ ngốc này, ta đây là đùa ngươi thôi, ngươi như thế nào lại tin là thật." Vừa nói, Quân Tiển vừa đem Quân Vô Tà lôi trở lại trong nhà.

Quân Vô Tà nhìn Quân Khanh ngồi ở trong phòng gật đầu mỉm cười với nàng, có chút không rõ nguyên do.

Gia gia, không phải muốn rượu sao?

"Trước ngồi đi." Quân Tiển nói.

Quân Vô Tà ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Nói đi, những cái rương này là gì vậy? Bên trong là cái bảo bối gì muốn đưa cho tiểu thúc ngươi a?" Quân Tiển cười ha hả nhìn Quân Vô Tà, bao nhiêu phiền não khi nhìn thấy cháu gái cũng đều tan biến.

"Không phải cho tiểu thúc, là cho Thụy Lân Quân." Quân Vô Tà nói.

Trong phòng, tươi cười trên mặt của Quân Tiển cùng Quân Khanh đều đọng lại, ánh mắt của Long Kỳ đứng ở một bên cũng trở nên kinh ngạc.

"Vô Tà, ngươi nói cái gì? Cho Thụy Lân Quân, là có ý tứ gì?" Quân Tiển hỏi.

Quân Vô Tà nhìn nhìn phản ứng của Quân gia phụ tử, chậm rãi nói: "Những cái đó là đan dược ta luyện chế trong khoảng thời gian này, có thể cải thiện gân mạch của người trưởng thành."

".............." Quân Tiển cùng Quân Khanh khó tin mở to hai mắt nhìn.

Đan dược có thể cải thiện gân mạch của người trưởng thành?

Sao có thể!

"Vô Tà, ngươi nói chính là thật sự? Trên đời này, thật sự có đan dược có thể cải biến gân mạch của người trưởng thành?" Thanh âm Quân Khanh hơi run.