Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 600




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Đột nhiên, nàng phát hiện, trong lúc vận chuyển sao trời, một tia linh lực màu xám pha lẫn với con sông linh lực màu tím, tràn tới tất cả kinh mạch nàng.

Đi theo một vòng, rồi rơi vào đan điền màu tím của nàng.

Đan điền nàng, tím như mộng ảo.

Linh lực màu xám đột nhiên gia nhập. lập tức đan điền yên tĩnh xuất hiện rung động. Chúng khởi dậy linh lực màu tím phản kháng kịch liệt, phảng phất muốn đuổi đám màu xám từ bên ngoài đi ra.

Nhưng linh lực màu xám vô cùng ngoan cố, nó không chỉ không bị linh lực màu tím đuổi đi, trái lại còn nhanh chóng sinh sôi trong đan điền Mộ Khinh Ca.

Linh lực màu xám càng nhiều, linh lực màu tím trong đan điền càng phản kháng kịch liệt.

Loại đấu tranh trong đan điền khiến cả người Mộ Khinh Ca nhắm chặt mắt không nhịn được run rẩy.

'Sao lại thế này?'

Mộ Khinh Ca nhắm chặt mắt, cả người không ngăn được run rẩy. Mồ hôi như hạt đậu nhỏ giọt trên gương mặt, ướt nhẹp trên lưng.

Trên làn da nàng, linh lực xông tới chỗ trống. Những linh lực tàn sát bừa bãi đó, tựa hồ muốn xông phá làn da nàng.

Loại đau đớn rõ ràng này khó hình dung được. Nếu muốn miễn cưỡng miêu tả, chỉ có thể dùng một từ "Thoát thai hoán cốt"!

Trong Ly cung, Tư Mạch đột nhiên 'ơ' một tiếng. Đôi mắt hổ phách của hắn nhìn về phía căn phòng Mộ Khinh Ca. Thân ảnh chợt lóe, biến mất tại chỗ.

Lúc xuất hiện lại, hắn đi tới trước mặt Mộ Khinh Ca, nhìn nàng đang trải qua thống khổ.

'Tiểu Ca nhi, nàng đang đột phá, bảo vệ tâm thầm, ngưng thần ôm đan, không thể nóng nảy!' Tư Mạch lập tức truyền âm cho Mộ Khinh Ca.

Nghe được Tư Mạch nói, hơi thở Mộ Khinh Ca lập tức trở nên vững vàng hơn nhiều. Nếp nhăn giữa trán nàng cũng giãn ra hơn.

Thấy hơi thở Mộ Khinh Ca ổn định xuống, thần kinh căng chặt của Tư Mạch mới chậm rãi hạ xuống.

Nói đến cũng buồn cười, chính hắn đột phá còn chưa từng lo lắng qua. Cố tình lại hốt hoảng mất hồn mất vía với tiểu nha đầu này.

Tư Mạch vốn phải đi điều trị hơi thở hỗn loạn trong cơ thể, cũng không có rời đi nữa, mà canh giữ bên cạnh Mộ Khinh Ca, phòng ngừa nàng phát sinh ngoài ý muốn trong lúc đột phá.

Tư Mạch, cũng không lành lặn như mặt ngoài biểu hiện.

Mạnh mẽ thi triển cấm chú Nghịch chuyển, bị quét sạch vạn năm tu vi. Sau đó lại mạnh mẽ hứng chịu một chưởng toàn lực của Yêu Hoàng, rồi lại vội vàng trở về chống lưng cho Mộ Khinh Ca, báo thù giúp nàng.

Hơi thở trong cơ thể hắn đã sớm hỗn loạn không chịu nổi. Tai họa ngầm bệnh cũ thời trẻ cũng tới giới hạn bộc phát.

Giờ phút này, giữa bản thân và Mộ Khinh Ca, hắn vẫn lựa chọn người sau, tạm thời bỏ qua mình trị liệu. Lần bảo vệ này, chính là ba ngày ba đêm.

Ở thời điểm Mộ Khinh Ca đột phá, đại quân Nhung quốc rốt cuộc tới Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp.

Nhưng nghênh đón bọn chúng, chính là thi hài biển máu, hoang tàn đổ nát.

Vạn Thú Tông bị gϊếŧ?

Luyện Đúc Tháp cũng bị diệt?

Là ai thần thông quảng đại như vậy?



Tướng quân Nhung quốc vội vàng truyền tin tức về, mà đại quân Nhung quốc khi nhìn thấy hiện trường đầy máu tanh, đều không nhịn được liên tục nôn mửa.

Quá tàn nhẫn!

Quá máu me!

Quá bạo lực!

Quân Nhung quốc cơ hồ hốt hoảng chật vật chạy ra khỏi hai nơi này.

Bắt đầu từ ngày này, Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp triệt để biến mất, nơi đã từng là tông môn bị liệt vào cấm địa khiến người sinh sợ.

Đương nhiên, còn có Lam gia.

Khác nhau duy nhất là, Lam gia không còn, nhưng mọi thứ Lam gia để lại đã trở thành bánh trái thơm ngon.

Hoàng thất và gia tộc như hổ rình mồi, nhưng đều ẩn nhẫn bất động.

Bọn họ đều chú ý động tĩnh Ly cung, chỉ cần nơi đó không có truyền ra ý chỉ, dù Lam gia khiến người ta thèm muốn thế nào, bọn họ cũng không dám động thủ!

Mười ngày sau, Mộ Khinh Ca rốt cuộc đột phá khỏi Tử cảnh đỉnh.

Khí thế nàng không dừng dâng lên, ở một chốc khi cảnh giới nàng đột phá, cơ hồ lấy đi phần lớn linh khí trong Ly cung, thể hồ quán đỉnh cho nàng.

Tử cảnh đỉnh, Linh Động Kỳ sơ giai, Linh Động Kỳ trung giai, Linh Động Kỳ cao giai... Linh Động Kỳ trung giai!

Cảnh giới không ngừng dâng lên, thời điểm linh lực bạo trướng vọt đến Linh Động Kỳ cao giai, bị Mộ Khinh Ca ép sâu về, củng cố ở Linh Động Kỳ trung giai.

Cảnh này, khiến Tư Mạch hiểu ý cười.

Tiểu Ca nhi của hắn, chưa bao giờ khiến hắn thất vọng.

Củng cố tốt cảnh giới, Mộ Khinh Ca chậm rãi mở mắt, đối mặt với đôi mắt hổ phách.

"Đa tạ." Hai chữ này, là thật lòng.

Trong quá trình nàng đột phá, nhiều lần gặp hiểm cảnh, đều được Tư Mạch bảo hộ bình yên vượt qua. Tuy nàng luôn nhắm mắt, nhưng nàng có thể cảm nhận rõ ràng. Khoảng thời gian khi nàng đột phá, Tư Mạch vẫn luôn bảo hộ bên người nàng.

"Giữa nàng và ta không cần chữ tạ." Tư Mạch cười nhạt. Giơ tay xoa tóc Mộ Khinh Ca, tay áo to rộng nhẹ buông, phẩy qua gương mặt Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, đứng lên nói với hắn: "Ta không sao rồi, chàng đi nghỉ ngơi chút đi."

Tư Mạch lại nhàn nhạt lắc đầu: "Không vội." Hắn nắm tay Mộ Khinh Ca, dẫn nàng ra khỏi phòng.

Đứng trên sân thượng, quan sát dãy núi, mây mù mờ mịt.

"Hiện giờ nàng đã tiến vào Linh Động Kỳ, có vài lời ta phải nói với nàng." Tư Mạch nghiêm túc nói.

Mộ Khinh Ca tập trung tinh thần, cẩn thận nghe.

"Linh Động Kỳ, là thời kỳ tương đối đặc thù trong quá trình tu luyện. Thật ra Linh Động Kỳ không nên có phân chia cấp bậc. Trước đó nàng áp linh lực bạo trướng về, điểm này rất tốt, cực kỳ tốt." Tư Mạch nói với Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca nghi hoặc nhíu mày, ánh mắt khó hiểu.

Cái gì gọi là không nên có phân chia cấp bậc?



Nàng áp linh lực về, chẳng qua đơn thuần không hy vọng mình tiến giai quá nhanh, dẫn tới căn cơ không ổn, ảnh hưởng đến tu luyện sau này.

Chẳng lẽ bị nàng đánh bậy đánh bạ, lựa chọn đúng rồi?

Tư Mạch giải thích: "Ở Lâm Xuyên, Tử cảnh là đỉnh, cũng là một chuyển biến. Người có thể từ Tử cảnh lên Linh Động Kỳ, đã ít lại càng ít, nhất định phải cần cơ duyên. Mà sau khi vào Linh Động Kỳ, phải không ngừng tích lũy linh lực, không ngừng áp súc rồi áp súc, mà không phải theo đuổi tăng cấp bậc. Nàng phải rời khỏi Lâm Xuyên, phải nắm bắt thời gian này, không ngừng tích lũy áp súc. Mặc dù cảnh giới nàng không thay đổi, cũng không quan trọng. Khi nàng rời Lâm Xuyên tới Trung Cổ Giới, nàng sẽ biết làm vậy có chỗ tốt."

"Có chỗ tốt gì?" Nghe thấy có chỗ tốt, trước mắt Mộ Khinh Ca sáng ngời.

Nhưng Tư Mạch lại ở thời điểm mấu chốt cho cái nút thắt: "Về sau tự nàng sẽ biết."

Mộ Khinh Ca còn muốn đuổi theo hỏi, hai thân ảnh màu đen đã giáng xuống, dừng trước mặt Tư Mạch và Mộ Khinh Ca.

Cô Nhai và Cô Dạ trong đoạn thời gian này phụng mệnh đuổi gϊếŧ cá lọt lưới của ba đại thế lực, mặt khác còn có nhiệm vụ nữa phải xử lý. Giờ phút này, bọn họ đã hoàn thành trở về, tiến vào phục mệnh.

Nhưng khi nháy mắt bọn họ nhìn thấy Tư Mạch, đều giật mình.

Hơi thở trong cơ thể hỗn loạn, bọn họ đều cảm thụ được!

Tư Mạch nhẹ lắc đầu, ngăn cản bọn họ nói lung tung. Chỉ nhàn nhạt nói: "Làm xong?"

Cô Dạ và Cô Nhai hít một hơi thật sâu. Người sau lấy ra một chiếc nhẫn, hai tay dâng lên.

Tư Mạch nhận lấy nhẫn, xoay người đưa cho Mộ Khinh Ca.

"Tu Di Giới?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn.

Tư Mạch mỉm cười gật đầu: "Nàng chỉ lo gϊếŧ người, đã quên ba đại thế lực truyền thừa ngàn năm, thậm chí càng lâu hơn. Nhiều năm như vậy, nói chung sẽ để lại chỗ tốt. Ta bảo Cô Nhai và Cô Dạ mang ra cho nàng."

Mộ Khinh Ca sợ tới ngây người, người nam nhân này thật sự quá tri kỷ! Cư nhiên quả thực còn giúp nàng xét nhà người khác!

Quả thực...

Chụt!

Mộ Khinh Ca ở trước mặt Cô Nhai và Cô Dạ, không hề keo kiệt nhón chân hôn lên mặt Tư Mạch, sau đó nhận lấy Tu Di Giới trong tay hắn.

Khi nàng cảm nhận được lửa nóng trong mắt Tư Mạch, còn có Cô Nhai và Cô Dạ khiếp sợ, nàng mới xấu hổ giả ho một tiếng, đứng đắn: "Ừm, phần thưởng!"

Dứt lời, nàng liếc mắt nhìn ba người, vội vàng ném xuống một câu: "Xem ra mọi người còn có việc, ta không quấy rầy nữa." Sau đó chật vật chạy đi.

Tư Mạch mang theo nụ cười, nhìn Mộ Khinh Ca rời đi.

Đợi nàng đi xa, hắn mới chậm rãi thu liễm tươi cười, sắc mặt trắng nhợt, khẽ rên.

"Chủ tử!"

"Chủ tử!"

Cô Nhai và Cô Dạ khẩn trương nói.

Tư Mạch nhìn về phía họ, đôi mắt hổ phách mang theo ý cảnh cáo lạnh buốt: "Nhớ kỹ, không được nói loạn trước mặt Tiểu Ca nhi."