Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 590




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Hồng y tóc đen, gương mặt khuynh thành tuyệt diễm vô song. Đẹp đến chấn động nhân tâm, đẹp đến không dám nhìn thẳng.

Gương mặt này, gương mặt này... Dần dần, vô số người đều nghĩ đến Mộ Khinh Ca khó phân nam nữ trong đầu, đều đẹp đến kinh tâm, cũng không chứa một tia mềm mại.

Hai người hợp làm một, đáp án miêu tả sinh động!

'Sao có thể!'

'Ôi má! Trời sập sao?'

'Là ta hoa mắt sao, hay là ta nằm mơ?'

Sau phút kinh diễm, mọi người đều cảm giác sét đánh giữa trời cao, vạn tiễn xuyên tâm.

Hoàng Phủ Hoán sững sờ tại chỗ, có chút không biết làm sao.

Hoàng Phủ Hạo Thiên càng co rụt mắt lại, tựa hồ đoán được dụng ý chân chính Thánh Vương bệ hạ bảo hộ Mộ Khinh Ca như vậy.

Phượng Vu Phi hơi dại ra, như không tin vào mắt mình.

Thẩm Bích Thành suy yếu tựa bên người phụ thân. Nhìn thấy Mộ Khinh Ca là nữ, cũng đều ngừng hô hấp, ánh mắt cực nóng. Nhưng ánh nhìn hắn nóng bỏng không phải là yêu mến, mà là ý chí chiến đấu muốn chiến thắng nàng càng mạnh.

Hắn thua bởi một nữ nhân? Điều này đủ khiến tương lai rất dài của hắn tràn trề động lực rồi.

"Trời ạ! Mộ Tiểu tước gia cư nhiên là một nữ nhân?"

"Ông trời ơi, một nữ nhân đã mạnh mẽ như vậy. Còn muốn nam nhân chúng ta sống thế nào? Cần cứu vớttt!"

"Hu hu hu..."

"Ngươi khóc cái gì?"

"Mộ tiểu tước gia cư nhiên là nữ nhân, mọi mặt đều sống đặc sắc hơn những nam nhân chúng ta, lão tử đời này sống vô dụng rồi!"

Nữ! Nữ! Mộ Khinh Ca là nữ!

Tin tức này truyền ra, chỉ sợ toàn bộ Lâm Xuyên sẽ chấn động. Thanh danh hiện giờ của Mộ Khinh Ca, không chỉ lưu truyền riêng trong tam đẳng quốc.

Nhìn mọi người kinh hãi, Long Nha Vệ rất chi là đắc ý.

Mộ Khinh Ca càng khiếp sợ thế nhân, bọn họ càng kiêu ngạo. Đương nhiên, nếu kẻ nào dám bất kính Mộ Khinh Ca, vậy giống như kẻ thù gϊếŧ cha bọn họ.

Cảm giác cùng vinh cùng nhục, đã sớm dung nhập vào xương cốt bọn họ.

Cũng như chiến đấu trước đó, đã thể hiện cực tốt.

"Sao lại là nữ? Mẫu thân, con không tin con không tin!" Hoa Cầm Tâm tan nát cõi lòng, nhào vào lòng mẫu thân, khóc rống.

Sao lại là nàng?

Thời điểm Mộ Khinh Ca giả nam, không biết đã chọc bao nhiêu tâm nữ tử. Hiện giờ chân tướng bại lộ, cư nhiên tàn khốc như vậy, quả thực chính là vỡ toang nó mộng.

Hu hu hu, các nàng mới muốn khóc đấy được không?



"Sao nàng ta có thể là nữ!" Thái Sử Cao khiếp sợ nhìn về phía Mộ Khinh Ca, trong đôi mắt lỗ mãng là hối hận không thôi.

Nếu biết Mộ Khinh Ca là nữ, hắn tội gì phải khổ tâm bức bách như vậy. Chỉ cần dùng hết thủ đoạn kéo mỹ nhân ôm vào ngực là xong. Như vậy mọi thứ của nàng ta chẳng phải đều là của hắn sao?

"Nữ! Không, sao có thể? Tuyệt đối không thể! Ta mới là đệ nhất mỹ nhân Thiên Đô, ta mới là đệ nhất mỹ nhân Lâm Xuyên!" Lam Phi Nguyệt bị choáng váng bởi Mộ Khinh Ca nữ nhi, nội tâm không ngừng điên cuồng ghen ghét. Nàng ta hận, không cam lòng, nàng ta ghen ghét đến phát cuồng!

Những ánh mắt choáng ngợp đó, hẳn nên thuộc về nàng ta mới đúng!

Mà không phải gia hỏa Mộ Khinh Ca không nam không nữ!

Khuôn mặt vốn khuyết tật của nàng ta, giờ phút này càng thêm khủng bố.

Nghe được nàng ta điên cuồng nói, không ít người nhìn về phía nàng ta, rồi lại nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Yên lặng thu hồi mắt, thầm nói...

'Ừm, hôm nay đệ nhất mỹ nhân Lâm Xuyên chắc chắn phải thay đổi rồi.'

Ở trước mặt Mộ Khinh Ca, bọn họ phát hiện dù là dung mạo Lam Phi Nguyệt chưa bị hủy, cũng chỉ như bụi cát tầm thường.

Cái gì gọi là sao trời muốn tranh với trăng sáng?

Bọn họ xem như cảm nhận rõ ràng rồi.

Nếu muốn chọn một nử tử ở đây để so sánh với Mộ tiểu tước gia, vậy chắc cũng chỉ có vị Khương nữ hoàng Cổ Vu quốc kia.

Nhưng mà Khương nữ hoàng mang theo mỹ cảm quyến rũ dị vực. Tuy đẹp nhưng không thoát được khỏi khuôn hình nữ tử. Không giống như Mộ tiểu tước gia, nam nữ chấp hết!

Khi làm nam nhân, đã khiến đám nam nhân bọn hắn phải ảm đạm thất sắc.

Giờ làm nữ nhân, lại giống như thái dương trăng sáng, lu mờ mọi nữ tử.

Khó trách, Thánh Vương bệ hạ lại chướng mắt Lam Phi Nguyệt. Có Mộ tiểu tước gia như châu ngọc ở đây, còn có nữ tử nào có thể lọt vào mắt Thánh Vương bệ hạ?

Đột nhiên, trong lòng mọi người đều hóng hớt, đều suy đoán quan hệ giữa Mộ Khinh Ca và Tư Mạch.

Thánh Vương bệ hạ chiếu cố Mộ tiểu tước gia như vậy. Là vì tài, hay là vì.. sắc.

Ách, bản tính nam nhân.

Mọi người hiểu, hiểu.

Bọn hắn cực kỳ hiểu tâm trạng Thánh Vương bệ hạ vạn năm cô đơn.

Cho nên sau khi mọi người tiêu hóa tin tức xong, Tư Mạch đã nắm tay Mộ Khinh Ca chậm rãi đáp xuống.

Động tác này khiến bao nhiêu người đều co rụt mắt.

Phảng phất như đang truyền đến tin tức quan trọng. Người đọc hiểu, đều biết Mộ Khinh Ca từ nay về sau sẽ biến thành nhân vật không ai dám trêu chọc ở toàn bộ đại lục Lâm Xuyên.

Dù nàng gϊếŧ cả nhà ngươi, nếu ngươi không muốn chết theo khiến nhà mình tuyệt hậu, vậy cũng chỉ nín nhịn, thậm chí còn phải vỗ tay khen hay.

Dưới nắm đấm cường đại, mọi đạo lý đều vô lực.

Huống chi, đứng bên cạnh Mộ Khinh Ca là nắm đấm cường hãn nhất. Nếu ngài tức giận, chỉ sợ toàn bộ đại lục Lâm Xuyên đều bị nổ thành cặn bã!



Từ bầu trời đáp xuống đất, phảng phất như có bậc thang vô hình để hai người nắm tay nhau đi xuống.

Khi hai người đồng thời đáp đất, người quỳ đầy đất đều không tự chủ yên lặng lùi ra một khoảng đất trống, không dám khinh nhờn tới gần.

Cảnh gia chủ không chỉ một lần thầm kêu may mắn, cũng may con hắn không phải mãng phu nóng đầu! Sau khi thu liễm hết kiêu căng, hắn (Cảnh Thiên) rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là ẩn nhẫn.

Cảnh Thiên đã sớm kể mình ở không gian thí luyện hai lần gặp Mộ Khinh Ca, đều nói hết cho hắn.

Theo hắn thấy, Cảnh Thiên xử lý rất khá.

Hiện giờ tận mắt nhìn thấy thái độ của Thánh Vượng bệ hạ với Mộ Khinh Ca, hắn cảm thấy cách làm của Cảnh Thiên quá sáng suốt! Cứ như vậy, Cảnh gia đã miễn đi một lần tai bay vạ gió!

Những người khác chậm rãi lui, nhưng người Lam gia, Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp lại không dám động.

Bởi vì có hai hơi thở cực kỳ khủng bố đè lên từng người bọn chúng.

Nếu bọn chúng không đoán sai, hai hơi thở này chính là tới từ hắc hầu đại nhân phía sau Thánh Vương bệ hạ.

Tư Mạch nắm tay Mộ Khinh Ca, dường như làm kíƈɦ ŧɦíƈɦ Lam Phi Nguyệt. Nàng ta cư nhiên điên cuồng hô to: "Là ngươi! Ngươi là hồ ly tinh, mê hoặc Thánh Vương bệ hạ! Thánh Vương bệ hạ là của ta!"

Những lời này, khiến tập thể Lam gia biến sắc.

Ngay cả lão tổ Lam gia cũng hận không thể một tát bay chết Lam Phi Nguyệt cái đứa 'được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều'.

Có thể nói, Lam gia đã từng ký thác hy vọng bao lớn vào nàng ta, bây giờ thì thất vọng bấy nhiêu!

Mà gương mặt Tư Mạch, đã nổi lên một tầng băng sương.

Cái nữ nhân điên này, cư nhiên dám ở trước mặt hắn, vũ nhục Tiểu Ca nhi của hắn!

Ánh mắt Tư Mạch lạnh lẽo, y phục trên người Lam Phi Nguyệt đều xé toang, lộ ra làn da tinh tế trắng nõn của nàng ta.

"A!!!" Lam Phi Nguyệt hét lên. Đôi tay liều mạng che đậy, nhưng đều không che được gì.

Nàng ta cứ như vậy, lấy phương thức tàn nhẫn nhất và sợ hãi nhất với một nữ tử, bại lộ thân thể mình trước mắt bao người.

Nữ tử Hoa gia đều sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, không ngừng nắm vạt áo mình co rụt về sau, sợ nối gót theo Lam Phi Nguyệt.

Người Lam gia không dám đưa y phục cho Lam Phi Nguyệt, sợ mình vừa động sẽ chọc giận Tư Mạch, xui xẻo chính là mình.

Ngay cả lão tổ Lam gia, cũng đều cắn răng nhắm hai mắt lại.

Lam gia chủ càng chật vật, giống như bãi bùn ngồi liệt xuống đất, ánh mắt dại ra.

"Y phục! Cho ta y phục!" Lam Phi Nguyệt thét chói tai, biểu tình dữ tợn càng thêm hoảng loạn.

Làn da hơi lạnh, còn có những ánh mắt dừng lên người nàng ta, đủ khiến nàng ta điên mất.

Dù mặt nàng ta bị hủy, nhưng thân hình động lòng người vẫn khiến không ít kẻ dâng lên tà niệm. Những ánh mắt bừa bãi đó, tràn đầy dâm tà không hề kiêng nể, đều dừng lên người Lam Phi Nguyệt.

Mộ Khinh Ca nhướng mày nhìn về phía Tư Mạch. Thấy đôi mắt hổ phách đều bình tĩnh, căn bản không quan tâm Lam Phi Nguyệt có thay đổi gì. Nội tâm nàng mừng thầm.

Nàng biết, Tư Mạch đang trừng phạt Lam Phi Nguyệt.

Dùng phương thức nữ nhân sợ bị sỉ nhục nhất để trừng phạt, quả thực so với một kiếm gϊếŧ nàng ta, hay là lăng trì xử tử càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi hơn.