Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 586




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Cửa miệng dữ tợn, người rơi xuống ngày càng ít.

Thẩm gia chủ nhìn thấy nhi tử mình toàn thân nhiễm máu, thất thanh hô to: "Tiểu tam nhi!" Sau đó hắn phi thân nhảy lên không trung đón lấy thân thể Thẩm Bích Thành rơi xuống, mang hắn về gia tộc mình, cũng lấy theo đan dược tùy thân ra, bất chấp tất cả đổ vào miệng Thẩm Bích Thành.

Lúc này, Hàn Thải Thải đã đến đây.

Hắn như đạn pháo rơi xuống cấm địa, lại chỉ thấy Hoàng Phủ Hạo Thiên và Hoàng Phủ Hoán ngước mắt nhìn hắn, rồi không để ý nữa.

Hàn Thải Thải vừa đến, người của ba gia tộc khác cũng tới.

Trong đó còn có đám người Cảnh Thiên và Hoa Cầm Tâm quay lại.

Những người nhị đẳng quốc đã ra vốn không rời khỏi hoàng cung. Lúc dị tượng phát sinh, bọn họ là đến sớm nhất. Tiết Quỳnh cũng ở trong đội ngũ Vũ quốc.

Hắn không tham gia hội Lâm Xuyên, chỉ là đến với tư cách sứ giả lĩnh đội.

Nhưng nghe từ miệng những người Vũ quốc tham gia dự thi, lúc trước còn tiếc hận thay Mộ Khinh Ca, bây giờ cư nhiên xuất hiện chuyển cơ?

Cấm địa này, tụ tập càng nhiều người.

Khi Thẩm Bích Thành bị 'nhổ' ra, kế tiếp lại có một người rơi xuống.

Khi người này xuất hiện, tròng mắt Hoàng Phủ Hoán co rụt lại, không nghĩ nhiều lập tức vọt lên, vững vàng tiếp được thân hình quyến rũ kia.

Hơi thở Khương Ly suy yếu, trong mắt lại mang theo khiếp sợ.

Thời điểm bị Hoàng Phủ Hoán ôm lấy, nàng sửng sốt. Đôi mắt vàng lập tức giận lên, trừng mắt quát: "Hỗn đản! Ngươi dám chiếm tiện nghi của bổn nữ hoàng!"

Hoàng Phủ Hoán cười khổ không buông tay: "Nữ hoàng, bây giờ ta buông tay, nàng sẽ bị ngã." Đôi mắt hắn đầy vui sướng. Mừng rỡ vì Khương Ly không bị sao, còn có sức cãi hắn.

Khương Ly co khóe miệng, ngạo kiều hừ hắn một tiếng, không nói chuyện nữa.

Linh lực nàng bây giờ khô kiệt, thật sự không muốn té bị thương.

Ài, ôm thì ôm đi!

Khương Ly im lặng, khiến Hoàng Phủ Hoán rất kích động. Cũng may, hắn luôn không hiện lên hỉ nộ trên mặt. Cho nên người khác không nhìn ra bất thường gì.

Chỉ có Hoàng Phủ Hạo Thiên, hắn hiểu nhi tử mình, mới có hơi nghi hoặc.

Nhưng tình huống bây giờ không cho phép hắn hỏi sâu. Cho nên hắn chỉ kiềm chế nghi ngờ lại, không nói thêm gì.

"Nàng không sao chứ?"

"Mộ Khinh Ca đâu?"

Hai chân Khương Ly vừa đáp đất, bên tai đồng thời vang lên hai tiếng là Hoàng Phủ Hoán hỏi thăm và Hàn Thải Thải khẩn trương truy hỏi.

Một người là quan tâm nàng, một người còn lại là vì Mộ Khinh Ca.

Bị Hàn Thải Thải nhắc nhở, Hoàng Phủ Hoán mới nhớ tới nhân vật chủ chốt sau cùng còn chưa xuất hiện. Lập tức nội tâm căng thẳng, sửa miệng hỏi: "Khương nữ hoàng, Mộ tiểu tước gia đâu? Hắn có bị thương không?"

Khương Ly nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía Hàn Thải Thải.

Lấy năng lực tình báo của Vạn Tượng Lâu, biết nàng và Mộ Khinh Ca thân nhau không khó. Nàng nhíu mày, là vì thấy tiếc hận cho hắn.

Đáng tiếc! Vị thiếu chủ Vạn Tượng Lâu này nói thế nào cũng xuất chúng, còn quan tâm Mộ Khinh Ca như thế. Nhưng chung quy vẫn chậm một bước.



"Nàng?" Ngũ quan tuyệt mỹ của Khương Ly hiện lên nụ cười cổ quái. Không trả lời câu hỏi hai người, mà chỉ ngước mắt nhìn cửa miệng dữ tợn khổng lồ.

...

Cửa ra bị mạnh mẽ xé mở, trong không gian đều là gió xoáy sắc bén, xé rách không gian, vặn vẹo lối đi không gian.

Mà ở trong không gian thí luyện, bầu trời vùng đất Thần Di.

Hai bóng người gắt gao gắn bó, tóc đen đan chéo, một đỏ một trắng quấn lấy nhau khiến người kinh diễm, khiến người chấn động.

Nơi gió thổi tàn sát bừa bãi trong lối đi, ảnh hướng tới vùng đất Thần Di.

Mặt Mộ Khinh Ca bị người nào đó gắt gao đè lại, dán vào lồng ngực dày rộng ấm áp, cảm thụ mùi hương lạ lùng và độ ấm từ hắn.

Độ ấm đó như dường như tạo thành màn bảo hộ vây xung quanh nàng, giúp nàng ngăn cản mọi mưa gió bên ngoài.

Cô Nhai và Cô Dạ âm thầm núp một góc, yên lặng liếc nhau rồi biến mất tại chỗ.

Bọn họ không muốn sau đó bị gϊếŧ người diệt khẩu. Bọn họ vẫn có chút ý nghĩa, ừm, ví như ra bên ngoài nhìn xem đám người đó dám đánh nữ chủ tử của họ!

Cô Nhai và Cô Dạ rời đi, không ảnh hưởng đến hai người ôm nhau.

Tiếng tim đập mạnh mẽ có lực, xua tan hơi thở lạnh lẽo trên người Mộ Khinh Ca.

Nàng ngoan ngoãn ở trong lòng nam nhân, ngửi mùi hương khiến nàng an tâm. Đôi tay bất giác vòng ra ôm lấy hông cường tráng, cảm thụ cơ bắp của hắn.

Hai người chậm rãi đáp xuống, cuối cùng dẫm lên hòn đá nơi phế tích Thần Di.

Hòn đá bị giẫm phát ra âm thanh rất nhỏ, đánh thức Mộ Khinh Ca. Nàng hơi tham luyến ngẩng đầu khỏi lồng ngực ấm áp, nhìn về phía khuôn mặt hoàn mỹ của Tư Mạch, hơi kinh ngạc: "Chàng xong việc rồi sao?"

Những lời này, khiến ánh mắt Tư Mạch tối sầm lại. Hận không thể hung hăng đánh mông nha đầu này. Xảy ra đại sự như thế, điều nàng quan tâm đầu tiên cư nhiên là chuyện của hắn có xong hay không?

Chẳng lẽ, nàng không muốn khóc lóc kể lể mách lẻo hắn sao?

Nhưng, đây là Mộ Khinh Ca.

Là người hắn yêu!

Kiên cường, độc lập, cũng sẽ không ỷ lại bất kỳ kẻ nào. Dù nàng biết chỉ cần thoáng yếu đuối là có thể đạt được mục đích, nhưng nàng không lựa chọn làm thế.

Trong đôi mắt hổ phách, tràn ngập đau lòng.

Tư Mạch căng người, khiến Mộ Khinh Ca mẫn cảm nhíu mày: "Chàng tức giận sao? Vì sao... A..."

Còn chưa nói ra, đã bị nam nhân bá đạo cường thế chặn trở về.

Mộ Khinh Ca trợn to mắt, không thể tin được mình cư nhiên bị lão yêu quái cưỡng hôn?!

Đôi môi, bị chà đạp có chút đau.

Kỹ thuận hôn của nam nhân này...

Ờm, dù nàng không có kinh nghiệm, nhưng bằng vào cảm giác của một nữ nhân, kỹ thuật hôn này thật sự quá nát! Hơn nữa, cho nàng cảm giác bị trả thù nhiều hơn.

Nhưng, Tư Mạch đang trả thù gì thế?

Ôi!

Đang miên man suy nghĩ, Mộ Khinh Ca hoàn toàn không chuyên tâm đột nhiên bị đau đớn trên môi làm tỉnh lại.



Khi nàng đối mặt với ánh mắt tràn ngập uy hiếp của nam nhân, nàng hình như đã hiểu.

A, người nam nhân này đang trách cứ nàng không chuyên tâm hưởng thụ hắn hiến hôn?

"..." Mộ Khinh Ca thấy đầu óc mình có chút loạn.

Lăn qua lăn lại, từdiễn đấu biến thành diễn nhu tình?

Tư Mạch hôn, dần dần trở nên bình ổn. Không còn thô bạo và tàn sát bừa bãi như trước. Hắn nghiêng đầu hôn lấy đôi môi đỏ mọng mình ngày nhớ đêm mong, cẩn thận nhấm nháp từng chút. Đầu lưỡi ấm áp khẽ liếm, khiến cả người Mộ Khinh Ca tê dại.

Một cỗ nóng ấm dâng lên từ đan điền nàng, nhanh chóng khuếch tán đến khắp người, khiến cả người nàng khô nóng.

Đôi mắt thanh thấu của Mộ Khinh Ca xuất hiện một tia mê ly.

'Thơm quá!' Nàng chưa bao giờ biết mùi của nam nhân có thể khiến người ta thoải mái như thế. Tư Mạch hôn, không làm nàng cảm thấy bài xích, trái lại khiến nàng cảm thụ hãm sâu vào đó.

Dần dần, Mộ Khinh Ca nhắm mắt lại, hàng mi dài cong lên mơ hồ rung rung.

Đôi tay nàng từ hông Tư Mạch đổi tới ôm cổ. Nàng ấn cổ hắn, buộc hắn phải cúi thấp đầu hơn. Mà nàng không tự giác nhón hai chân lên, kéo mình gần sát nam nhân.

Nụ hôn này, khiến hai người quên mất suy nghĩ ban đầu.

Cảm giác mê hương hãm sâu vào bể tình, dần dần lan tràn hai người.

Hô hấp bọn họ trở nên dồn dập, Tư Mạch đột nhiên bứt ra, buông đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của nàng, kéo nàng ôm vào trong ngực.

Cảm giác gấp gáp này khiến Mộ Khinh Ca cảm thấy thân thể mình cơ hồ muốn hòa tan vào cái ôm của nam nhân.

Nàng không nhìn thấy, bộ dáng nhắm chặt mắt ẩn nhẫn của Tư Mạch.

Chỉ là kỳ quái hành động của nam nhân.

Hồi lâu, hơi thở Tư Mạch bình tĩnh hơn nhiều, nàng mới nghe thấy nam nhân than nhẹ bên tai nàng: "Tiểu Ca nhi, nàng dọa hỏng ta."

Mộ Khinh Ca sửng sốt, không hiểu thấu.

Nàng dọa hắn khi nào?

Nàng ngẩng đầu, hơi kéo ra khoảng cách hai người, nghi hoặc nhìn Tư Mạch.

Nàng không hiểu, hắn cũng sẽ không giải thích.

Chỉ cần nàng bây giờ lành lặn khỏe mạnh, mọi thứ đều trở nên không còn quan trọng.

Nhưng Tư Mạch không nói lời nào, không đại biểu Mộ Khinh Ca không tiếp tục suy nghĩ lời hắn nói nữa. Khi nàng nhìn thấy khuyên tai màu tím của mình bị hỏng trong đôi mắt màu hổ phách, giới tính bị mơ hồ, nàng bừng tỉnh đại ngộ!

Lập tức, nàng cười to lên.

Tư Mạch chớp chớp mắt, không rõ Tiểu Ca nhi của hắn làm sao vậy.

Mộ Khinh Ca cười đến nước mắt chảy ra, bị Tư Mạch dùng lòng bàn tay lau đi.

Cười xong, nàng mất tự nhiên nói: "Hiện tại dáng vẻ ta bất nam bất nữ, chàng cũng hôn? Bị dọa rồi đi." Dứt lời, nàng giơ tay gỡ xuống khuyên tai dưới ánh nhìn chăm chú của Tư Mạch.

Huyễn khí bị gỡ xuống, Mộ Khinh Ca khôi phục thân nữ nhi tuyệt sắc thanh lệ.

Nhưng, biểu cảm Tư Mạch không có biến hóa.

Hắn biết Tiểu Ca nhi hiểu lầm, nhưng không muốn giải thích. Chỉ là nương theo lời nàng, nói ra ý nghĩ chân thật của mình: "Với ta mà nói, chỉ cần Tiểu Ca nhi là đủ rồi, nam nữ không quan trọng."