Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 422




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Nàng nói hai lần 'không đúng', khiến các nữ đệ tử khác khó hiểu.

"Cái gì không đúng thế?" Có nữ đệ tử nghi hoặc mở miệng.

Nữ đệ tử dẫn đầu nói: "Các ngươi không phát hiện vừa rồi nói chuyện với chúng ta, trước sau chỉ có một người sao? Dựa theo thái độ kiêu ngạo của đám đệ tử Luyện Đúc Tháp, từ đầu chúng ta đã mở miệng châm chọc như thế, bốn người còn lại không nên yên lặng mới phải. Hơn nữa vừa rồi mũi thuyền vẫn đúng hướng, căn bản không cần cố ý thay đổi đầu thuyền. Hắn rõ ràng không biết phương hướng Luyện Đúc Tháp tìm kiếm!"

Nghe phân tích của nàng, nữ đệ tử khác lập tức phản ứng lại.

"Đúng vậy! Hình như là có chuyện như vậy!"

"Không tốt!" Nữ đệ tử dẫn đầu đột nhiên co rụt mắt, chuyển mắt nhìn sư muội bên cạnh nói: "Tên kia khẳng định chính là tặc tử khiến thiếu tông chủ bị thương, chúng ta phải bắt hắn lại!"





"Sư tỷ vậy làm sao bây giờ?" Người còn lại sốt ruột hỏi.

Nữ đệ tử dẫn đầu lập tức ra lệnh: "Mau, chúng ta đuổi theo hướng đó. Các ngươi thả đạn tín hiệu, thông tri những người khác bao vây tiễu trừ." Vừa nói, đôi mắt nàng lập loè ánh sáng quyết tâm.

Mấy nữ đệ tử Vạn Thú Tông khác nghe lệnh làm việc. Vừa cưỡi linh thú đuổi theo, vừa thả ra tín hiệu hai bên thế lực đã ước định.

Lửa khói màu đỏ bắn lên bầu trời, nổ vang trên không trung đầm lầy Vô Tận.

  Sáng rọi hoa mỹ, cho dù là người canh giữ bên ngoài đều có thể mơ hồ thấy được.

"Tìm được hắn!" Kim Quý canh giữ bên ngoài nhìn lửa khói thiêu đốt trên bầu trời, cắn răng căm hận nói. Tròng mắt hắn tràn ngập thù hận, hơi thở vô cùng thô bạo sắc bén.

Giờ khắc này, hắn hận không thể lập tức vọt vào, xé nát hung thủ gϊếŧ chết con trai hắn!



"Kim trưởng lão bình tĩnh chút, sau khi Phùng trưởng lão tìm được tên kia, sẽ giao cho ngươi tự mình xử trí. Vì phòng ngừa tặc tử có kế điệu hổ ly sơn, chúng ta vẫn nên bảo vệ cửa ải." Hắc Mộc nhìn ra Kim Quý xúc động, lập tức lên tiếng khuyên giải.

Kim Quý cố nén phẫn nộ trong lòng, hơi thở dần dần bình ổn, nhưng vẫn thô bạo như cũ.

...

Nữ đệ tử Vạn Thú Tông lãnh mấy vị sư muội, còn có đồng môn hội hợp trên đường đuổi theo hướng Mộ Khinh Ca.

"Mau, ở kia!" Nữ đệ tử kia chỉ vào thuyền con như ẩn như hiện nơi xa.

Ba chữ này, thực sự phấn chấn lòng người.

Một đám người, đẩy nhanh tốc độ đuổi theo hướng thuyền con.

Cùng lúc đó ở một phương hướng khác, Phùng Khôn Hải dẫn theo người Luyện Đúc Tháp đến hội hợp, đuổi theo.

Người hai bên thế lực, cơ hồ hội tụ mục tiêu thuyền con phía trước.



"Phùng trưởng lão." Một nam đệ tử Vạn Thú Tông nhìn qua thân phận không đơn giản, cưỡi linh thú ôm quyền với Phùng Khôn Hải.

Phùng Khôn Hải giữ lễ gật đầu, nhìn về phía thuyền con, hơi hơi nhíu mày.

Trên thuyền con đứng bốn người, sau khi hắn đi tới không có hành lễ, càng không tỏ vẻ gì.

"Thiếu một người!" Nữ đệ tử Vạn Thú Tông đứng ra nói.

Phùng Khôn Hải lập tức hiểu ý. Giơ tay huy một chưởng, một cỗ lực lớn thổi tới thuyền con. Bốn người bất động bị chưởng phong thổi tới. Một đám cứng nhắc ngã xuống.

"Bọn họ đều đã chết!"

Thanh âm hoảng sợ truyền ra từ hai bên đội ngũ.

Phùng Khôn Hải mặt âm trầm, môi mím chặt thành một đường. Mắt ưng giăng kín mây đen. Lấy kinh nghiệm của hắn, sao nhìn không ra mấy đệ tử này đã chết?

Hơn nữa còn không phải vừa mới chết, mà đã chết lâu rồi.
"Ta vốn tưởng mấy vị sư huynh đó chỉ bị khống chế, không ngờ rằng đều bị gϊếŧ chết." Nữ đệ tử Vạn Thú Tông kia tiếc hận nói.

Ánh mắt Phùng Khôn Hải nhìn nàng, cẩn thận nhìn chằm chằm một lúc, mới nói: "Sư điệt, ngươi cẩn thận nói ra chuyện vừa rồi. Đừng nói sai một phân một hào nào."

Nữ đệ tử Vạn Thú Tông rùng mình trong lòng. Nàng dám làm càn trước mặt đệ tử Luyện Đúc Tháp, nhưng không có nghĩa nàng dám làm lơ trưởng lão Luyện Đúc Tháp.

Nam đệ tử Vạn Thú Tông kia chuyển mắt nhìn nàng: "Sư muội, ngươi cẩn thận nói chuyện vừa trải qua cho Phùng trưởng lão đi."

"Vâng, đại sư huynh." Lúc này nữ đệ tử Vạn Thú Tông mới cẩn thận kể hết ra.

Đương nhiên chuyện các nàng mở miệng châm chọc đệ tử Luyện Đúc Tháp, đều bị nàng coi là tin tức tình báo nói ra.
Sau khi nghe xong, Phùng Khôn Hải tinh tế suy tư, kết luận: "Có hai khả năng. Một là hắn cố ý để lại mưu kế, mục đích chính là hấp dẫn toàn bộ chúng ta tới đây, hắn sẽ xông ra bên ngoài. Hai là hắn bại lộ hành tung, nhưng vẫn ẩn nấp gần chúng ta."

Phùng Khôn Hải nói xong, ánh mắt hắn lạnh lùng đảo qua bốn phía. Giống như Mộ Khinh Ca đang ẩn mình giữa bọn họ.

Không ít người dưới ánh mắt hắn đều có vẻ rất không tự nhiên, phảng phất tặc tử xuất quỷ nhập thần đang nấp bên cạnh mình.

"Trước phát tin ra ngoài, bảo họ canh gác chặt chẽ. Đừng bỏ qua bất kì chỗ nào." Phùng Khôn Hải phân phó đệ tử.

Trong đầm lầy Vô Tận, lại triển khai lùng bắt nghiêm mật.

Mà lúc này Mộ Khinh Ca đang tránh ở nơi không ai ngờ đến.

Trong không gian, Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ. Nằm trên giường, tùy ý để tóc ướt tự động hong khô.
Theo tu vi nàng tăng cao, mấy gian nhà ngói của nàng đã sớm biến thành một toà cung điện.

Bố trí bên trong tuy không thể xưng là kim bích huy hoàng, nhưng cũng là lịch sự tao nhã.

Nàng nhìn chằm chằm dạ minh châu trên đỉnh màn, thưởng thức cây sáo Ngự Thú đoạt được từ Thái Sử Cao. Dưới mặt đất bên cạnh giường, có hai quả trứng lăn ở đó.

Một quả trứng xám xịt không có ánh sáng. Một quả trứng khác thì sặc sỡ bảy màu.

"Tìm đi tìm đi, chờ các ngươi hết hy vọng, tiểu gia ta lại thoải mái hào phóng rời đi." Giọng nói Mộ Khinh Ca hơi chút đắc ý.

Tránh trong không gian, cho dù không thể di động, nhưng nàng an toàn.

Nàng cũng không tin người Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp có thể lùng nàng cả đời ở chỗ này.

Đầu tiên, trong tay họ không đủ Tị Độc Đan.

Đến lúc đó cho dù bọn chúng không muốn rời đi, cũng không thể không rời đi.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng dừng trên hai quả trứng.

Nàng chợt ngồi dậy khỏi giường, khoanh chân nhìn chúng nó. Nói thầm: "Hai quả các ngươi..."

Đột nhiên, nàng cảm giác quả trứng xám xịt hơi rung rung.

Ánh mắt nàng bỗng chốc co rụt lại, thuấn di từ trên giường tới trước quả trứng. Dùng tay chọc chọc quả trứng xám màu.

"Mềm?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn ngón tay mình.

Xúc cảm này giống như nàng đang chọc vào quả bóng tràn ngập khí. Ánh mắt nàng nghi hoặc nhìn quả trứng sặc sỡ, thử chọc: "Cứng?"

Quả trứng này lạnh lẽo cứng rắn, hoàn toàn có xúc cảm ngược lại với quả trứng xám màu.

Mộ Khinh Ca xoa xoa cằm mình, tự hỏi: "Nếu nói một trong số này là Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm, như vậy cái khác là linh thú mà Vạn Thú Tông muốn có? Rốt cuộc là dạng linh thú gì, có thể hấp dẫn Vạn Thú Tông đến thế?" Mộ Khinh Ca híp mắt.
Nhưng hiện tại không biết đáp án này. Chỉ đành chờ đến khi thứ trong hai quả trứng phá xác ra, mới có thể biết câu trả lời.

"Đành đợi thôi." Mộ Khinh Ca thở dài nói.

Nhưng hình tượng của Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm đúng là khiến nàng kinh ngạc. Nguyên nhân vì con hoả điểu Hoả Vân Dương Viêm đã đủ lợi hại, không nghĩ tới Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm cư nhiên là một quả trứng. Hơn nữa còn là một con hèn nhát!

Ách, hèn nhát? Cái từ này sao hình dung không khí phách thế.

Thần sắc Mộ Khinh Ca hơi 囧, sờ sờ chóp mũi. Nàng trở về giường, gối đầu ngủ. Không dưỡng tinh thần tốt, sao đấu được với thế lực ác bên ngoài?

Mộ Khinh Ca ngủ đến trời đất quay cuồng.

Chờ nàng tỉnh lại, lắc lắc cái đầu, hô: "Manh Manh."

 

"Manh bảo bảo ở đây!"

Giọng nói nàng còn chưa tiêu tán, Manh Manh đã xuất hiện trước mặt nàng.
Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn nàng, hỏi: "Ta ngủ bao lâu rồi?"

Manh Manh cong đầu ngón tay nhẩm tính, cuối cùng vươn ra ba ngón: "Ba ngày!"

Ba ngày!

Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, không thể tưởng được mình cư nhiên có thể ngủ như vậy.

Ăn chút trái cây trồng trong không gian, Mộ Khinh Ca đả toạ tu luyện một lúc. Cảm thấy tinh thần và lực lượng đều tràn đầy, mới cầm gương Xuyên Thần, rót linh lực vào.

Lập tức trên mặt gương Xuyên Thần hiện ra tình huống đầm lầy Vô Tận.

Đầm lầy Vô Tận an tĩnh, không một bóng người.

Mộ Khinh Ca tìm kiếm một lúc, nhíu mày: "Bọn chúng từ bỏ nhanh vậy sao?"

Nghĩ nghĩ, nàng nhớ lại bộ dáng Phùng Khôn Hải. Muốn thông qua gương Xuyên Thần nhìn hắn bây giờ đang ở đâu. Nhưng hình ảnh trong gương bỗng nhiên hoa lên một cái, trở về màu xám.

"Sao lại thế này?" Mộ Khinh Ca sửng sốt, nhìn về phía Manh Manh.