Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 417




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

"Có nên lấy đi cả hai quả trứng này không?" Mộ Khinh Ca nhíu mày suy tư.

Đầm lầy Vô Tận hiện giờ, hai bên Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp đang giao chiến.

Cảnh tượng kia, vạn thú rít gào, đao quang kiếm ảnh, ánh sáng linh lực va chạm chiếu sáng cả trời đêm. Kim Quý bị hai con linh thú của Hắc Mộc giáp công, ngược lại thì hắn ứng phó vẫn thuần thục.

Các đệ tử Luyện Đúc Tháp khác thì không có vận may như vậy. Vừa phải ứng phó đệ tử Vạn Thú Tông, vừa phải đề phòng linh thú đánh lén.

Trận này đánh cực kỳ chật vật, nhưng không thể không đánh.

Phùng Khôn Hải một kích đánh lui linh thú tấn công, hô to bên mình: "Mọi người kiên trì, phải giữ chân người Vạn Thú Tông!" Hắn nghĩ rất tốt, hiện tại người nhảy vào mê cung ngầm là người Luyện Đúc Tháp. Chỉ cần giữ chân người Vạn Thú Tông, chờ đệ tử mang bảo bối đến. Vậy đại cục đã định, người Vạn Thú Tông không thể làm xằng bậy. Trừ phi bọn hắn muốn dẫn phát đại chiến hai phái!





Ánh mắt Hắc Mộc hung tàn, thối lui đến cạnh Thái Sử Cao. Thấp giọng nói: "Thiếu tông chủ, ngài tìm cơ hội đi xuống. Chúng ta giữ chân đám người này. Người phía dưới không phải đối thủ của ngài."

Ánh mắt Thái Sử Cao u ám. Nghe hắn (Hắc Mộc) nói, hắn gật đầu.

Hắn vẫy tay một cái. Hắc báo một sừng biến thành một đường lưu quang, bay vào túi Thái Sử Cao. Thái Sử Cao lách mình tránh khỏi chiến trường kịch liệt, lặng lẽ tới gần cửa động lốc xoáy.

Dưới bóng đêm hỗn loạn, không ai chú ý động tác hắn.

Chiến đấu càng kịch liệt, người hay linh thú bị thương ngã xuống đất đều bị đầm lầy Vô Tận vô tình cắn nuốt.

Trong đó có đệ tử Vạn Thú Tông, cũng có đệ tử Luyện Đúc Tháp.

Đinh Mão né tránh trong đám người, thỉnh thoảng đánh lén một chút. Hoặc mượn năng lực sư phụ tránh thoát nguy cơ, cư nhiên không bị thương chút nào.



Đột nhiên một móng vuốt thú chợt trảo tới, Đinh Mão sợ tới mức lăn trên đất, hiểm hiểm tránh đi.

Mới vừa tránh đi một trảo lấy mạng, hắn nhìn thấy Thái Sử Cao vòng tới chỗ lốc xoáy.

Tròng mắt Đinh Mão chuyển động, cũng đi theo rời khỏi chiến trường, đi tới chỗ lốc xoáy.

Hắn vừa đến, Thái Sử Cao đã nhảy vào. Đinh Mão không dám chậm trễ, cũng nhảy xuống. Hai người một trước một sau tiến vào lốc xoáy.

Hắc Mộc vẫn luôn âm thầm chú ý tình huống Thái Sử Cao, vốn buông lỏng khi thấy hắn nhảy vào lốc xoáy. Nhưng lại nhìn thấy có một người nhảy theo vào, lập tức trong mắt dâng lên sát ý.

...

"Hai quả trứng này rốt cuộc là đồ chơi gì?" Trong mê cung dưới đầm lầy Vô Tận, Mộ Khinh Ca tự hỏi về lai lịch hai quả trứng.

Mục đích của nàng là Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm, mà không phải hai quả trứng.



"Mặc kệ, cứ thu trước rồi nói." Mộ Khinh Ca chau mày, hạ quyết định.

Nàng vung tay lên, hai quả trứng đã vào không gian nàng.

Cơ hồ ở nháy mắt, trong đầu nàng đã vang lên thanh âm Manh Manh và Ngân Trần.

"Hoả linh thật mạnh nha!"

"Uy áp thật là mạnh!"

Mộ Khinh Ca sửng sốt, hỏi: "Hai người các ngươi nói cái gì?"

"Chủ nhân, bảo bảo cảm nhận được quả trứng xám xịt này có chứa hoả linh." Manh Manh giành nói trước.

Ngân Trần cũng nói theo: "Ta cảm nhận được quả trứng bảy màu đó có uy áp chỉ linh thú mới có. Nhưng uy áp khác với linh thú bình thường, ta chỉ có thể nói là rất mạnh."

Mộ Khinh Ca ngạc nhiên.

Thầm nghĩ: 'Xem ra lai lịch hai quả trứng này không nhỏ.' Đột nhiên, trong đầu nàng xuất hiện linh quang, nói theo bản năng: "Chẳng lẽ quả trứng xám xịt kia là Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm?"
Nói xong câu đó, nàng còn không tin vào mình.

Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm là sơ sinh không sai, nhưng không đến mức thành quả trứng chứ?

Khoé miệng Mộ Khinh Ca co rút, tựa như hơi không tiếp thu được hình tượng của Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm.

Nàng cúi đầu, nhìn la bàn trong tay.

Quả nhiên sau khi nàng thu trứng về, la bàn như mất đi tác dụng.

Mộ Khinh Ca lắc lắc cầm la bàn. Kim chỉ nam trên la bàn cũng lay động theo động tác nàng.

Luyện Đúc Tháp tới tìm Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm, nên mình mới đi theo một đường, muốn hoàng tước tại hậu (*). La bàn này là tìm kiếm vị trí cụ thể của Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm. Bây giờ nó mất hiệu lực, ngoại trừ trục trặc thì chỉ có một nguyên nhân. Đó chính là nàng tìm được Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm rồi.

(*) Đầy đủ câu “Đường lang bổ thiền, khởi tri hoàng tước tại hậu”: Câu này có nghĩa là: Bọ ngựa rình bắt con ve, biết đâu chim sẻ đang nhè sau lưng.
"Sao thế này? Vì sao không cảm thụ được?" Đột nhiên bên ngoài mật thất truyền đến thanh âm nghi vấn.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca rùng mình, lập tức nương theo vách tường, tránh ở góc không dễ bị phát hiện.

Nàng vừa trốn xong, đã thấy một bóng người khom lưng vọt từ ngoài vào. Bay thẳng đến đài cao đặt hai quả trứng vừa rồi.

'Tên này là...' Mộ Khinh Ca âm thầm đánh giá một chút, lập tức nhận ra thân phận người tới: 'Thiếu tông chủ Vạn Thú Tông, Thái Sử Cao'.

"Đáng giận!" Ngũ quan thanh tú của Thái Sử Cao đột nhiên dữ tợn. Hung hăng nện một quyền lên đài cao, khiến đài cao dày đặc vết rạn tinh mịn.

"Nhất định là tên đệ tử Luyện Đúc Tháp kia đã lấy được!" Hắn hung tợn nói, ngữ khí tràn đầy hơi thở khói mù.

Hắn lẩm bẩm: "Lúc trước vẫn luôn cảm nhận được hơi thở linh thú. Hiện tại không cảm nhận được, bọn chúng hẳn còn chưa đi xa!"
Linh thú!

Mộ Khinh Ca đột nhiên hiểu ra.

Vốn tưởng mục tiêu của Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông là cùng một thứ, lại không hiểu ra sao đánh một trận?

Đương nhiên Mộ Khinh Ca sẽ không đi giải thích hiểu lầm này. Bởi vì hiện giờ vô luận là đồ Luyện Đúc Tháp muốn hay đồ Vạn Thú Tông cần, hẳn đều bị nàng thu vào không gian.

Đồ trong túi nàng, muốn nàng nhả ra, không dễ vậy đâu.

Nếu hiểu lầm, vậy cứ để chúng tiếp tục hiểu lầm đi.

Mộ Khinh Ca không phúc hậu nghĩ.

Thái Sử Cao đột nhiên xoay người, trông dáng vẻ là muốn đuổi theo.

Bỗng nhiên ngoài cửa lại có một người chui vào, Mộ Khinh Ca chăm chú nhìn. Ồ, người quen cũ!

Nhìn Đinh Mão, Mộ Khinh Ca lại cảm thán mình may mắn.

Đinh Mão thích khiêu khích. Lúc trước bởi không muốn phát sinh thêm chuyện, nàng mới luôn chịu đựng. Hiện tại sao...
"Là ngươi!" Thái Sử Cao liếc mắt một cái đã nhận ra Đinh Mão.

Thời điểm ở bên ngoài, Đinh Mão cư nhiên dám gào hắn, còn dám giơ kiếm đâm hắn.

Lập tức ánh mắt Thái Sử Cao trở nên âm độc, nhìn chằm chằm Đinh Mão như nhìn một khối thi thể. Đinh Mão xuất hiện, chặn đường Thái Sử Cao.

Hắn lạnh giọng châm biếm: "Cũng tốt, bắt giữ ngươi. Sau đó đi tìm đồng môn của ngươi trao đổi bảo bối."

Đinh Mão sửng sốt. Tròng mắt vừa chuyển, lập tức cười nhạo: "Chỉ bằng ngươi? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám hại ta, sư phụ ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Quản ngươi là thiếu tông chủ cái gì, đều sẽ đánh ngươi răng rơi đầy đất! Mau giao bảo bối ra đây!"

"Ngươi cư nhiên dám mở miệng đòi bảo bối!" Ánh mắt Thái Sử Cao lạnh lùng, cả người phiếm ra sát ý.

Hắn vung tay lên, hắc quang bên hông chợt loé. Hắc báo một sừng xuất hiện bên cạnh, nhe răng hung ác, nhìn chằm chằm Đinh Mão.
Đinh Mão bị con súc sinh này nhìn chằm chằm. Sống lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh đầm đìa. Thanh âm hắn không nhịn được run rẩy: "Ngươi... Ngươi đừng có xằng bậy!"

"Xằng bậy thì sao nào?" Thái Sử Cao trào phúng liếc hắn.

"Ta... Ta nói cho ngươi biết. Sư phụ ta là trưởng lão Luyện Đúc Tháp, ngay cả viện trưởng gặp cũng phải lễ nhượng ba phần. Nếu ngươi hại ta, chờ Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông các ngươi khai chiến đi." Đinh Mão không ngừng lui ra sau. Hắc báo xuất hiện, làm hắn mất đi hoàn toàn dũng khí.

Ánh mắt Thái Sử Cao âm lãnh, căn bản không bị ảnh hưởng bởi lời nói Đinh Mão.

Hắn phân phó hắc báo một sừng: "Cắn đứt tay chân hắn. Đừng vội ăn hắn, lưu lại có chỗ hữu dụng."

Yết hầu hắc báo một sừng gầm gừ, chân trước vừa dẫm, đã đánh tới Đinh Mão.

"A!!! Cứu mạng!" Đinh Mão sợ tới mức té ngã xuống đất, bị hắc báo một sừng chế trụ.
Móng vuốt sắc bén của hắc báo một sừng đâm vào vai hắn, để lại mấy lỗ máu lớn. Đau đến mức Đinh Mão ngao ngao kêu to.

Hắn đã quên mất mình là tu luyện giả. Trước mặt hắc báo một sừng, chỉ có thể đau khổ cầu xin. Hắn hối hận, hối hận vì sao mình đi theo Thái Sử Cao. Càng hối hận mình không nên mở miệng chọc giận hắn!

"Rống!!" Hắc báo một sừng ngửa đầu khẽ gầm. Mồm to như chậu máu, táp tới cánh tay Đinh Mão.

Thái Sử Cao sai nó cắn đứt tay chân Đinh Mão, không giống như nhân loại đánh gãy tay chân là xong việc. Mà thật sự là cắn rời cả tay cả chân.

"A!!!" Đinh Mão cảm thấy tay mình bị cường bạo cắn đứt, vứt xuống.

Đau đớn, khiến hắn cơ hồ ngất đi.