Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 398




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

"Tên đó có vẻ muốn theo đuổi Tử Tô." Giữa mi tâm Chu Linh có chút lo lắng.

Những lời của nàng khiến không khí xung quanh lại trầm trọng xuống.

Lúc này Triệu Nam Tinh đã trở lại. Hắn không biết sau khi mình đi đã phát sinh chuyện, thần thanh khí sảng cười nói: "Các ngươi không biết, lúc ta cược Mộ sư đệ thắng, có không ít người do dự, vậy mà cược ít tiền vào chỗ Mộ sư đệ. Các ngươi nói xem có buồn cười không? Bọn chúng ước gì Mộ sư đệ thua, lại sợ thua tiền, không thể không làm vậy... Ơ, các ngươi làm sao đấy?" Triệu Nam Tinh lập tức nhận ra sắc mặt mọi người không đúng.

Mai Tử Trọng nâng mắt nhìn hắn, giọng điệu bình tĩnh: "Vừa rồi Cảnh Thiên tới."

"Hắn tới?" Ánh mắt Triệu Nam Tinh ngưng tụ, nhìn Mộ Khinh Ca tựa như muốn kiểm tra xem nàng có sao không.

Mộ Khinh Ca giương miệng: "Mục tiêu của hắn không phải đệ."

"Không phải đệ?" Triệu Nam Tinh nhíu mày.

Chu Linh tức giận chưa tiêu, nói với Triệu Nam Tinh: "Gia hoả kia đánh chủ ý tới Tử Tô."

Triệu Nam Tinh thích Thương Tử Tô, ở phân viện không phải là bí mật gì. Chẳng qua quan hệ hai người vẫn luôn ở vào trạng thái 'tương vương có mộng, thần nữ vô tâm'. (*)

(*) Tương vương có mộng, Thần nữ vô tâm: Tương tự với câu 'Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình'.

Nhưng Triệu Nam Tinh không vì mình thích mà gây quấy nhiễu đối phương. Hắn không hy vọng xa vời có thể được Thương Tử Tô đáp lại, chỉ là yên lặng thích.

Nên dù Thương Tử Tô biết tâm ý hắn, cũng chỉ thái độ lãnh đạm với hắn. Hy vọng hắn rời khỏi, mà không cảm thấy chán ghét.

Nhưng Cảnh Thiên thì khác.

Cảnh Thiên hùng hổ doạ người. Còn có loại ánh mắt nhất định phải chiếm được, làm nàng rất chán ghét.

Càng làm cho Triệu Nam Tinh vị theo đuổi số một này cảm thấy phẫn nộ trong lòng.

"Hắn làm gì Tử Tô?" Sắc mặt Triệu Nam Tinh khó coi, thanh âm trầm thấp xen lẫn tức giận.

Vẫn là Chu Linh giải thích: "Hắn nói đã chuẩn bị chỗ ngồi tốt cho Tử Tô, rồi lại nói hy vọng Tử Tô bái sư hắn."

"Hừ, hiện tại hắn chỉ là một tên đệ tử. Có tư cách gì nói ra câu muốn thu Tử Tô làm đồ đệ?" Triệu Nam Tinh cười lạnh.

"Thương sư tỷ đã từ chối hắn, nhưng đệ thấy hắn sẽ không dừng tay. Trước lúc rời khỏi tổng viện, mọi người phải cẩn thận chút. Trên đường về, cũng đừng thiếu cảnh giác." Mộ Khinh Ca nhắc nhở họ.

Chờ khi kết thúc trận tỷ thí với Cảnh Thiên, nàng sẽ rời đi.

Không thể trở về cùng bọn họ, chỉ có thể dặn dò họ cẩn thận chút.

"Mộ sư đệ, ta đi cùng đệ." Thương Tử Tô đột nhiên nói.

Nàng nói lời này, lập tức làm cho mọi người lắp bắp kinh hãi.

Những đệ tử phân viện khác đều tự động hơi lui về sau mấy bước, cũng phòng ngừa có người nghe lén. Năm người đứng tụ lại cùng nhau, vẻ mặt đều có chút nghiêm túc.

Triệu Nam Tinh nghĩ nghĩ quyết định của Thương Tử Tô, nói với Mộ Khinh Ca: "Ừm, đây là cách tốt. Tử Tô ở lâu một ngày, sẽ có nguy hiểm một ngày. Còn không bằng rời đi cùng sư đệ sẽ an toàn rất nhiều. Chỉ là, không biết Mộ sư đệ có tiện hay không."

Hắn nói, làm cho Mộ Khinh Ca nhíu nhíu mày.

Chuyện nàng muốn đi làm có nguy hiểm rất lớn, hơn nữa thời gian cấp bách. Nếu mang thêm người, chỉ sợ sẽ có chỗ ảnh hưởng.

"Không cần khó xử Khinh Ca, đệ ấy có chuyện quan trọng cần làm, không nhất định có thể phân tâm chiếu cố Thương sư muội. Thương sư muội có mấy người chúng ta bảo vệ, hẳn là vấn đề không lớn." Mai Tử Trọng nói.

Hắn biết giới tính thật của Mộ Khinh Ca, sao có thể nhẫn tâm tăng thêm gánh nặng cho nàng?

Cho dù hắn biết Mộ Khinh Ca rất lợi hại, còn lợi hại hơn hắn rất nhiều cũng không được.

Mai Tử Trọng nghĩ thế nào, người khác không biết.

Thương Tử Tô hơi rũ mắt, thấp giọng nói: "Là ta đường đột." Nàng chỉ là một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này. Cho nên muốn rời đi cùng Mộ Khinh Ca.

Lại không nghĩ tới mình đột nhiên tham gia, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của Mộ Khinh Ca hay không.

Mai Tử Trọng nói, khiến nàng lập tức thay đổi ý nghĩ.

Nhưng đối với Triệu Nam Tinh và Chu Linh, nếu Mộ Khinh Ca rời đi, bọn họ sẽ không có năng lực bảo vệ tốt Thương Tử Tô. Không nói đến phương diện đan thuật, chỉ nói đến linh lực, ba người họ trong tổng viện không thể đấu lại ai.

Huống chi nơi này là Thánh Nguyên đế quốc, thân phận Hoàng tử của Triệu Nam Tinh căn bản vô dụng!

Đặc biệt là Chu Linh, ngày đó nàng ở Lạc Đô kiến thức sự lợi hại của Mộ Khinh Ca. Nội tâm nàng cảm thấy, Thương Tử Tô rời đi cùng Mộ Khinh Ca mới là chính xác.

Mím môi, nàng nói ra ý nghĩ của mình: "Chúng ta không quen thuộc tổng viện, cũng không thể hoàn toàn tin cậy trưởng bối. Trên đường rời đi, những thế lực bên ngoài bờ biển Vô Vọng không biết có lui tới với Cảnh Thiên không. Tu vi linh lực cá nhân cũng khó lắm mới tự bảo vệ được mình. Tử Tô tiếp tục ở lại, đích xác có nguy hiểm rất lớn."

Nàng lo lắng là sự thật.

Mộ Khinh Ca cẩn thận suy nghĩ, mới nói: "Đã vậy thì Thương sư tỷ đi cùng đệ đi. Chỉ là hiếm có dịp được vào tổng viện, sợ Thương sư tỷ không có nhiều thời gian học tập trong viện."

Nghe Mộ Khinh Ca quyết định, đôi mắt thanh lãnh của Thương Tử Tô ánh lên vui mừng.

Nàng lắc đầu nói: "Tốt hơn so với ở lại bị phiền toái quấn thân."

Triệu Nam Tinh cũng nói theo: "Không sợ, chúng ta sẽ tiếp tục ở lại, làm xong chuyện nên làm. Chờ trở lại Ngu quốc, chúng ta có thể giao lưu trao đổi lẫn nhau."

Thương Tử Tô nghe vậy cảm kích gật đầu.

Mai Tử Trọng lo lắng nói: "Khinh Ca, đệ không cần quá miễn cưỡng."

Mộ Khinh Ca cười nói: "Mai sư huynh yên tâm, đệ có chừng mực." Nàng mang theo Thương Tử Tô rời đi trước, tới Nhung quốc sẽ liên hệ với Mặc Dương mang nàng ấy đi. Sau đó nàng lại đi làm chuyện của mình, xong xuôi rồi lại đến U Hải. Kế hoạch cũng không thay đổi quá lớn.

Huống chi Chu Linh lo lắng không phải nói đùa.

Hai ngày nay nhìn tính cách Cảnh Thiên, cũng là hạng người không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.

Mấy người quyết định tốt, bọn họ mới cùng đệ tử phân viện đi tới vị trí ghế ngồi dành cho đệ tử phân viện. Chỗ ngồi kia rất lệch lạc, cơ hồ là vị trí kém cỏi nhất trong khán đài.

Đãi ngộ như vậy làm cho không ít đệ tử phân viện tức giận trong lòng.

Lúc ở phân viện, bọn họ là nhân trung long phượng, thiên chi kiêu tử. Có bao giờ bị ghẻ lạnh như vậy?

Nhưng được Mai Tử Trọng trấn an, bọn họ vẫn cố nén lửa giận ngồi xuống.

"Mộ sư huynh, lát nữa huynh nhất định phải giáo huấn cái tên Cảnh Thiên kia!"

"Đúng vậy! Mộ sư huynh, huynh nhất định phải xả giận cho phân viện chúng ta!"

"Không sai không sai, Mộ sư huynh chúng ta tin huynh, nhất định phải khiến những tên gia hoả mắt cao hơn đầu nhìn thấy, người phân viện chúng ta không phải dễ bắt nạt!"

Các đệ tử phân viện, ngươi một lời ta một câu nói với Mộ Khinh Ca.

Tựa như lửa giận trong lòng họ đều dựa vào Mộ Khinh Ca bỏ ra.

Mai Tử Trọng không vui nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Nếu không muốn bị người khác khinh thường, thì phải tự mình nỗ lực. Mà không phải cưỡng chế nhét sự khó chịu này vào người khác."

Đệ tử phân viện bị hắn dạy dỗ im như thóc, một đám ngồi lại chỗ cũ.

An tĩnh một lúc, Mai Tử Trọng nói với Mộ Khinh Ca: "Khinh Ca, đệ chỉ cần làm hết sức là được, không cần áp lực nhiều." Thật ra hắn biết Mộ Khinh Ca sẽ không bị câu nói làm ảnh hưởng, nhưng vẫn không nhịn được nói ra.

Mộ Khinh Ca mỉm cười gật đầu.

Đinh! Đinh! Đinh!

Tiếng chuông thanh thúy đột nhiên vang lên, khán đài lập tức yên tĩnh.

Mộ Khinh Ca phát hiện ở một chỗ cao hơn khán đài, có vài đan sư tuổi hơi lớn. Phục sức trên người họ và đệ tử khác nhau, hình như là các trưởng lão phụ trách dạy dỗ trong tổng viện.

Trong đó, Mộ Khinh Ca còn nhìn thấy bốn gương mặt quen thuộc.

Đó là mấy vị lúc trước đến phân viện trong lần thi tuyển chọn. Ngoại trừ Hạ Vô, còn có ba người Thương Nhĩ, Nguyên Hồ và Lý Nhân.

Giữa đám người, nàng hình như thấy được Hạ Vô mỉm cười gật đầu với nàng. Thương Nhĩ cũng mỉm cười thiện ý.

Nàng cũng gật đầu đáp lễ.

Trưởng lão lôi đài buông chung đồng tiểu chùy xuống, chậm rãi đi lên lôi đài.

Lôi đài hình tròn, đường kính chừng mười trượng. Hai bên trái phải, bày dược liệu của mỗi người, còn treo một quả cầu kim loại. Quả cầu kim loại kia, trong mắt đệ tử phân viện có vẻ xa lạ.

Nhưng ở trong mắt đệ tử tổng viện thì lại rất bình thường.

"Tốt, đều yên lặng rồi. Như vậy, ước đấu bắt đầu. Cảnh Thiên, Mộ Khinh Ca lên đài!" Trưởng lão lôi đài không mở màn dài dòng, mà trực tiếp kêu song phương ước đấu lên đài.

Cảnh Thiên lập tức đứng lên. Hắn đứng trong khán đài như hạc giữa bầy gà, rất dễ thấy. Vô số tiếng hoan hô vang vọng lôi đài.

Vốn là hai người ước đấu, trong bất tri bất giác đã biến thành tổng viện thi đấu với phân viện.

Hơn nữa trận này còn liên quan đến Cảnh Thiên có thể thăng lên chức vị trưởng lão Dược tháp hay không.

Cho nên đối với Cảnh Thiên, hắn tuyệt không thể thua!