Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Hạ Vô co rút khoé miệng, than thầm: Đó là vì khi các tiền bối định ra quy củ, chưa từng dự đoán sẽ có ngày này!
"Hiện tại ta có chút tò mò, tiểu gia hoả trong tháp rốt cuộc có thể bước lên bậc thang kia không." Hắn nhìn chăm chú vào tấm gương. Hình ảnh tình huống trên bia hắc diệu thạch được phóng đại vài lần, làm cho hắn thấy rõ điểm sáng đại biểu cho Mộ Khinh Ca.
...
"Sao lại tăng nữa?"
"Cái tên bên trong rốt cuộc ăn phải cái gì? Cư nhiên có thể bước lên độ cao kia!"
"Lại còn tăng tiếp kìa!"
"Đến mốc cao thứ hai rồi, đã ngang hàng với thành tích khi đó của Cảnh Thiên sư huynh."
Đệ tử tổng viện vây quanh trước bia hắc diệu thạch, từ khẩn trương dần dần khiếp sợ. Giờ phút này bọn họ tạm thời quên mất tiền đặt cược của mình, kinh hoàng nhìn điểm sáng trên bia hắc diệu thạch không ngừng bò lên, không hề có xu thế tạm dừng.
"Qua... Qua..."
Ngay khi điểm sáng đột phá đến bậc hai đếm ngược từ trên xuống, bắt đầu đi lên mốc cao nhất. Khắp nơi bên ngoài đã tràn đầy khiếp sợ.
"Cư nhiên vượt qua Cảnh Thiên sư huynh!"
"Bên trong thật sự là người phân viện sao? Người phân viện có cường độ linh thức cao vậy sao?!"
"Chuyện này không có khả năng! Không phải là gian lận chứ!" Có người nghi ngờ.
Nhưng lập tức lại có người phản bác: "Ngươi là heo sao? Trong Linh thức tháp gian lận thế nào được?"
Lập tức người nghi ngờ im bặt.
"A!!! Tiền của ta!"
"Tiền cơm nửa năm của ta!"
Đột nhiên có người ý thức được điềm xấu đã lặng lẽ buông xuống người họ.
Bên bia hắc diệu thạch là từng trận kêu rên không ngừng.
Không có ai là không đau lòng cho túi tiền của mình.
Nhưng có một người vốn nên cao hứng lại cao hứng không nổi. Bởi vì tuy hắn kiếm lời từ tiền người khác, nhưng đối mặt với Triệu Nam Tinh vung tiền kếch xù, cũng đủ hắn táng gia bại sản, thậm chí không đủ!
Đột nhiên hắn có cảm giác vác đá nện chân mình.
Không có việc gì hắn đi đánh cuộc làm cái gì!
Chiết Tú thật sự rất muốn hung hăng tát mình mấy cái!
Hắn rất muốn trốn. Nhưng không biết vì sao, không biết có phải do ảo giác mình hay không. Hắn luôn cảm thấy gia hoả phân viện kia đang cười khanh khách nhìn chằm chằm mình.
Hắn có thể không để ý tới người phân viện.
Nhưng hắn còn muốn tiếp tục lăn lộn ở tổng viện, không thể bởi vì chuyện lần này mà đi tong danh dự của mình!
Nên dù có táng gia bại sản, hắn cũng không thể đi!
Lập tức, Chiết Tú tâm muốn khóc đều có.
Hắn cầu nguyện điểm sáng kia không bước đến mốc cuối, hy vọng có thể ngừng ở giữa đó. Như vậy, hắn chính là người thắng cuộc lớn nhất!
Nhưng điểm sáng trên bia hắc diệu thạch giống như cố tình đối nghịch với hắn. Không chỉ không dừng lại, ngược lại còn lên nhanh hơn.
Ngay khi điểm sáng phá tan đến mốc cuối cùng, còn đang không ngừng đi lên. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, không nghe thấy tiếng kêu rên bên cạnh, hận không thể đi chết luôn!
'Xem ra, tiểu gia hoả này đến đây vì Linh thức quả trong Linh thức tháp!' Nhìn chằm chằm tấm gương, đôi mắt chợt loé quang mang khác thường. Lập tức hiện đầy ý cười.
Hạ Vô thu liễm mặt mày, cười lành nói: "Phỏng chừng được chỗ tốt trong Linh thức tháp phân viện, nên lúc này mới vào Linh thức tháp tổng viện."
Người phía trước hơi gật đầu, nói câu: "Tiểu gia hoả này có dã tâm." Nhưng lời này nghe không ra vui buồn. Làm cho Hạ Vô đứng phía sau nhíu nhíu mày.
Thầm nghĩ trong lòng: 'Lời của viện trưởng, rốt cuộc là thưởng thức hay là khinh thường?'
Trong Linh thức tháp, Mộ Khinh Ca bước lên bậc thang cuối cùng. Lần nữa thấy được quả cầu ánh sáng cực kỳ có dụ hoặc.
'Cuối cùng cũng đến!' Mộ Khinh Ca nhìn quả cầu ánh sang, nhoẻn miệng cười.
Bây giờ nàng đi lên bậc thang trong Linh thức tháp, nhẹ nhàng hơn nhiều so với trước. Nàng ẩn ẩn cảm giác, có liên quan đến linh thức đã biến hoá của nàng.
Mà mấu chốt khiến linh thức biến hoá, là quả cầu trước mắt này.
Đôi mắt Mộ Khinh Ca chiết xạ vài phần chờ mong. Nàng chậm rãi vươn tay muốn chạm quả cầu kia, muốn thấy rõ quả cầu rốt cuộc là cái gì.
Ngay khi nàng chạm vào quả cầu ánh sáng trong nháy mắt, quả cầu phảng phất hơi run rẩy.
Ánh sáng trắng thuần trong suốt giống như bị kéo ra, thuận theo ngón tay Mộ Khinh Ca tiến vào giữa mi tâm nàng.
Lúc ánh sáng tiếp xúc đến mi tâm, nàng giật mình. Trong não tựa như bị sét đánh.
Ánh sáng không ngừng dũng mãnh tràn vào mi tâm, Mộ Khinh Ca như bị định trụ cứng đờ. Cũng may tầm mắt nàng vẫn bình thường. Nàng thấy ánh sáng trên quả cầu dần dần loãng đi, lộ ra một quả trái cây bóng loáng màu xanh lá, chỉ to bằng nắm tay trẻ con.
Ánh sáng bị nàng hút vào, hình như là từ quả trái cây màu xanh kia.
"Đây là cái gì?" Mộ Khinh Ca hơi kinh ngạc.
Nàng lập tức dò hết ngàn vạn thảo dược trong trí nhớ đối chiếu với trái cây trước mắt này.
Khi nàng lục tìm đến một hình trong trí nhớ, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, có đáp án! 'Linh thức quả! Có công hiệu đại bổ cho linh thức!'
Trái cây màu xanh lá hoá thành ánh sáng trong suốt, tiến vào giữa mi tâm nàng.
Mạnh mẽ đánh sâu vào, làm cho biển linh thức của nàng xảy ra chấn động. Phảng phất 'ao hồ' chứa linh thức đã càng lớn càng sâu. 'Nước' trong 'ao hồ' trở nên càng thuần túy, sạch sẽ...
Biến hoá khó mà hình dung, đang phát sinh trên người Mộ Khinh Ca.
Đánh cược bên ngoài, đã có kết quả.
Nhưng chúng đệ tử tổng viện đã có kết quả lại không chịu rời đi. Ôm thương tâm vì túi tiền đổ máu, vẫn luôn đứng canh ngoài Linh thức tháp. Vẻ mặt phức tạp chờ đợi, bọn họ muốn xem người hại họ lỗ sạch vốn rốt cuộc trông thế nào.
Ước chừng đợi hơn nửa giờ, cửa lớn Linh thức tháp mở ra.
Hồng y chói mắt như ánh dương đi ra từ Linh thức tháp. Nàng xuất hiện tựa như muốn so với bầu trời nắng gắt.
Có một loại người trời sinh có thể hấp dẫn ánh mắt người khác. Dù nàng đứng nơi đó, không hề làm cái gì.
Mộ Khinh Ca thuộc về loại người này.
Khi hình dáng nàng rõ ràng lọt vào tầm mắt mọi người, những đệ tử tổng viện đã chờ đợi hồi lâu đều dại ra tại chỗ. Có lẽ, bọn hắn không nghĩ tới người phá vỡ kỷ lục Linh thức tháp, cư nhiên mặt mũi trông như thế... Như thế...
Trong nháy mắt, bao nhiêu từ hình dung ở trước mặt Mộ Khinh Ca, đều phai nhạt vô lực.
'Tình huống gì đây!' Mộ Khinh Ca đắm chìm dưới ánh mặt trời, thoải mái đến không thể thoải mái hơn. Nhìn thấy có mấy trăm người vây xem, chớp chớp mắt.
Nàng mơ hồ mờ mịt, lập tức khiến đám đông dâng lên ý muốn bảo hộ.
Cho dù nàng chẳng cần bất kì ai bảo hộ!
"Mộ sư đệ." Chu Linh nhẹ gọi một tiếng, đánh vỡ bầu không khí im lặng do sự xuất hiện của Mộ Khinh Ca mang đến.
Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn, thấy Triệu Nam Tinh và Chu Linh đứng sóng vai dưới tàng cây. Hơi hơi mỉm cười, nàng cất bước đi tới chỗ họ.
Nàng vừa cười, lập tức rước lấy không ít tiếng hít khí.
Phảng phất nụ cười của nàng trở thành hoạ thủy hại quốc, khiến chúng nhân nháy mắt khuynh đảo.
Mà thân là đầu sỏ Mộ Khinh Ca, lại không hề phát giác.
Nàng đi tới trước mặt hai người, tò mò hỏi: "Sao hai người lại ở đây? Với cả, vì sao bên ngoài Linh thức tháp tụ tập đông vui vậy?"
Chu Linh che miệng cười nói: "Còn không phải do đệ sao."
"Đệ?" Vẻ mặt Mộ Khinh Ca mờ mịt.
Triệu Nam Tinh cười khổ: "Xem ra đệ còn không biết mình gây ra oanh động thế nào." Hắn không sốt ruột giải thích cho Mộ Khinh Ca, mà là lấy ra thẻ cược nói với hai người: "Chờ một lát, ta đi nhanh sẽ quay lại."
Nói xong hắn xoay người đi tới chỗ Chiết Tú mặt đã héo úa.
Mộ Khinh Ca khó hiểu nhìn hắn, hỏi Chu Linh: "Huynh ấy đi làm gì?"
Chu Linh cười đến xán lạn, giải đáp nghi hoặc cho nàng: "Hắn đi lấy tiền."
"Lấy tiền?" Mộ Khinh Ca càng khó hiểu.
Thấy dáng vẻ của nàng, Chu Linh mới ngắn gọn nhanh chóng giải thích cho Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ.
Lại nhìn chúng đệ tử dùng ánh mắt khổ đại cừu thâm nhìn nàng, vẻ mặt lập tức hài hước. 'Cư nhiên lấy mình ra đánh cược?'
"Mộ sư đệ, chúng ta cũng đặt cược. Đệ sẽ không tức giận chứ?" Chu Linh thấy Mộ Khinh Ca thật lâu không nói gì. Cho rằng nàng tức giận vì mình bị coi là đối tượng đánh cuộc, vội cẩn thận hỏi.
Mộ Khinh Ca hơi híp mắt, ý vị không rõ nói: "Không ngại, không hề ngại chút nào."
Hai người đang nói chuyện. Đột nhiên phía bên Triệu Nam Tinh nổi lên tranh chấp. Hắn nói gì đó không nghe rõ, chỉ là nhìn thấy người đứng đối diện hắn bỗng lớn tiếng hô, như đang cãi cọ cái gì.
Mộ Khinh Ca híp hai mắt hỏi: "Người kia là ai?"
Chu Linh nhìn thoáng qua, trả lời: "Đó là người mở ván cược."
Mộ Khinh Ca lập tức hiểu ra. Lúc này nàng lại nhìn thấy từ nơi xa có một đám người, mà người dẫn đầu chính là Cảnh Thiên từng gặp khi nãy.