Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 323




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Vẻ mặt Mộ Khinh Ca bình tĩnh nhìn hàm răng sắc nhọn ngoạm tới.

Đột nhiên huyết mạch nàng cực kỳ rung động, phảng phất có thanh âm toát ra: 'Đây là tài liệu luyện khí tuyệt hảo!'

Nàng không nghĩ nhiều đến trực giác đột nhiên xuất hiện, tay ấn thủ quyết càng nhanh.

Cuồng phong gào thét, thổi loạn mái tóc nàng.

Ở lúc nghìn cân treo sợi tóc, trên bầu trời giáng xuống vô số tia chớp đều đánh vào người cự giao.

Mắt thấy con mồi đã đến miệng, cự giao bị đau đớn mà ngẩng đầu kêu rên. Vô số tia chớp rơi xuống làm thân mình khổng lồ của cự giao không ngừng run rẩy.

Mộ Khinh Ca đứng sừng sững trong lôi điện, sâu trong mắt ẩn chứa mưa bão sấm chớp. Tựa như Lôi thần giáng thế.

Nhưng Mai Tử Trọng cẩn thận nhìn ra gương mặt Mộ Khinh Ca tái nhợt không giống bình thường.

Lôi điện chi lực, hạn chế hành động cự giao. Mộ Khinh Ca bắt lấy thời cơ, cầm Linh Lung Thương, nhảy lên sống lưng cự mãng.

Nàng giơ cao Linh Lung Thương, ánh mắt phiếm sắc ngoan tuyệt.

"Chết đi!"

Quát một tiếng, Linh Lung Thương đột nhiên hạ xuống đâm vào bảy tấc cự giao. Dị năng lôi điện của Mộ Khinh Ca nhân cơ hội men theo Linh Lung Thương chui vào cơ thể cự giao.

Cự giao kêu rên than khóc.

Nó cảm nhận uy hiếp phía sau, nhưng đã không kịp ngăn cản.

Máu trong người không ngừng trào ra miệng vết thương, nó cảm thấy lực lượng nhanh chóng tiêu tán...

"Máu là bảo bối cực phẩm, mau đi thu thập!" Thương Tử Tô nói, thả người nhảy lên. Lấy bình sứ ra thu thập máu chảy từ cự giao.

Chu Linh cũng chạy đến hỗ trợ, Mai Tử Trọng và Triệu Nam Tinh đã khôi phục năng lực hành động. Thấy cự giao bị Mộ Khinh Ca bắt lấy, cũng lấy ra bình sứ đi hứng máu cự giao.

"Ô..."

Cự giao tuyệt vọng phát ra tiếng hí vang cuối cùng, ngã từ trên cao xuống, nện xuống bờ Nguyệt hồ. Một đoạn thân thể thì chìm vào Nguyệt hồ.

Mộ Khinh Ca nắm chặt Linh Lung Thương, chân sau quỳ gối trên lưng cự giao. Cảm thấy sức lực cả người như bị rút sạch. Mỗi một khối cơ và đoạn xương đều có cảm giác rã rời.

Mộ Khinh Ca lấy ra một viên Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan ném vào miệng. Đan dược vào miệng là tan, lúc này nàng mới thấy dễ chịu chút. Thể chất nàng đặc thù, chỉ cần không chết, thương nặng mấy cũng có thể hồi phục như cũ.

Lần này đối kháng với cự giao, thương thế này đã là may mắn.

Nếu không có Linh Lung Thương, sợ là sẽ càng gian nan!

"Mộ Ca, đệ thế nào?" Mai Tử Trọng không thu thập máu giao nữa, chạy tới chỗ Mộ Khinh Ca.

Ba người khác cũng đều tới chỗ nàng, vây quanh bên cạnh, ánh mắt quan tâm.

Mộ Khinh Ca lắc đầu nói: "Chỉ là có chút thoát lực, linh lực hao hết mà thôi."

Mai Tử Trọng lại nhíu mày: "Linh lực hao hết sẽ tổn thương đến nguyên khí. Đệ mau đả toạ nghỉ ngơi đi, nơi này có chúng ta rồi."

Mộ Khinh Ca gật đầu, leo khỏi lưng cự giao. Mai Tử Trọng và Triệu Nam Tinh đỡ nàng đi tới tàng cây không bị lan đến để nghỉ ngơi. Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn về phía thi thể cự giao, nói Triệu Nam Tinh: "Triệu sư huynh, toàn thân cự giao đều là bảo. Thịt xương da đừng bỏ qua cái nào."

Triệu Nam Tinh cười nói: "Yên tâm đi, những việc này giao cho chúng ta."

Mộ Khinh Ca cuối cùng được đưa tới chỗ an tĩnh, nàng khoanh chân ngồi xuống. Triệu Nam Tinh quay lại xử lý nốt thi thể cự giao, còn Mai Tử Trọng ở lại.

"Sư huynh còn có việc?" Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn Mai Tử Trọng.

Mai Tử Trọng nhìn nàng, chậm rãi rũ mắt chặn đi cảm xúc: "Lần này may mắn có đệ. Đệ yên tâm, chúng ta sẽ cố gắng."

Mộ Khinh Ca sửng sốt, cái hiểu cái không gật đầu.

Mai Tử Trọng lại nói: "Đệ an tâm nghỉ ngơi đi. Chuyện đệ không muốn để người khác biết, tuyệt sẽ không truyền ra."

'Hắn quả nhiên đã biết!' Trong lòng Mộ Khinh Ca cả kinh, cảm thấy Mai Tử Trọng nói vậy là nói đến giới tính của mình. Nhưng khi nàng nhìn hắn, lại thấy Mai Tử Trọng dời mắt tới Linh Lung Thương cắm ở bảy tấc cự giao.

Mai Tử Trọng đứng lên, lấy ra một gói dược phấn cẩn thận rắc xung quanh Mộ Khinh Ca một vòng.

Hoàn thành xong, mới giải thích cho nàng: "Dược phấn này có thể xua đuổi côn trùng, cũng có thể xua đuổi một ít linh thú."

"Đa tạ." Mộ Khinh Ca gật lời nói lời cảm tạ.

Mai Tử Trọng nhẹ gật đầu, thối lui đến một bên, tham gia vào việc phân giải cự giao.

Vảy cự giao rất cứng rắn, cuối cùng vẫn là Triệu Nam Tinh dùng Linh Lung Thương của Mộ Khinh Ca tróc từng miếng vảy ra. Máu thịt còn lại thì dùng vũ khí họ phân cách.

Chờ Mộ Khinh Ca kết thúc tu luyện, thân thể đã khôi phục không nhìn ra cái gì khác thường. Chậm rãi mở mắt, thấy da giao, vảy và máu thịt bày biện chỉnh tề phía trước cách mình không xa.

Thương Tử Tô và Chu Linh đang sửa sang lại.

Mộ Khinh Ca trông về phía xa, bên bờ Nguyệt hồ chỉ còn lại khung xương cực lớn bị cạo sạch sẽ huyết nhục. Chỉ có Mai Tử Trọng đứng đó, Triệu Nam Tinh lại không thấy đâu.

Thương Tử Tô sửa sang lại da giao. Xoay người lại, vừa vặn nhìn thấy Mộ Khinh Ca kết thúc tu luyện.

Sâu trong cặp mắt băng sương nhanh chóng hiện lên một tia kích động khó phát hiện: "Mộ sư đệ, đệ tỉnh."

Nghe Thương Tử Tô nói, Chu Linh cũng chợt quay đầu lại. Nhìn thấy Mộ Khinh Ca không bị sao, lập tức cười duyên nói: "Đại anh hùng của chúng ta cuối cùng cũng tỉnh."

Mộ Khinh Ca mỉm cười đứng lên, tới chỗ hai nàng.

"Các tỷ đang làm gì đây?"

Chu Linh cười nói: "Chúng ta giúp đại công thần sửa sang lại chiến lợi phẩm nha! Da thịt cự giao bên này đã sửa soạn thu thập kha khá. Chỉ là khung xương kia quá lớn quá cứng, chúng ta tạm thời chưa biết xử lý thế nào."

Nói xong, nàng bày những bình sứ chứa đầy máu giao ra, chừng trên trăm bình: "Trong máu giao này ẩn chứa một tia long huyết. Tuy chúng ta không rõ lắm cụ thể nên dùng thế nào, nhưng đệ giữ lại, nói không chừng về sau hữu dụng."

Mộ Khinh Ca nhìn lướt qua, nói với hai nàng: "Chỗ này ít nhất phải năm sáu trăm bình, các người đều cho đệ hết sao?"

"Cự giao là do Mộ sư đệ gϊếŧ, mấy thứ này đương nhiên đều thuộc về đệ." Thương Tử Tô nhàn nhạt nói.

Nàng nói vậy, ngược lại làm Mộ Khinh Ca có chút ngượng ngùng.

Cự giao đúng là do nàng gϊếŧ, nhưng mấy người này cũng không chỉ một mực đứng xem. Mặc dù biết rõ đánh không lại, nhưng vẫn kề vai chiến đấu cùng nàng, bất kể thế nào cũng có công lao.

Suy nghĩ một chút, Mộ Khinh Ca nói: "Chia thế này đi. Đệ lấy một nửa máu giao, còn lại mọi người phân nhau. Da thịt, khung xương và vảy đệ cầm đi trước. Đệ sẽ tìm luyện khí sư, dùng vảy và da cự giao chế thành một ít nhuyễn giáp, đến lúc đó cho mọi người mỗi người một phần. Đương nhiên nếu mọi người cần thứ gì khác cũng có thể tùy tiện lấy đi."

"Mộ sư đệ thật hào phóng!" Chu Linh cười duyên nói.

Thương Tử Tô nghiêm túc nhìn Mộ Khinh Ca. Thấy vẻ mặt nàng không giống giả bộ, cũng gật đầu không có đẩy đưa.

"Triệu sư huynh đâu?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Chu Linh đáp: "Hắn lẻn xuống đáy hồ lấy Huyễn Nguyệt mầm. Hắn nói, bị Điêu Nguyên hố một lần. Trở về phải cầm Huyễn Nguyệt mầm hung hăng vả vào mặt hắn."

Mộ Khinh Ca gật đầu đã hiểu.

Đích xác chuyện lần này có Hoa Thương Truật chỉ đạo sau lưng.

Hoa Thương Truật là viện trưởng phân viện Dược tháp, bọn họ bây giờ bình an vô sự, trở về sẽ không thể lôi chuyện này ra dây dưa thêm. Nếu muốn mạnh mẽ kéo Điêu Nguyên xuống nước, nói tình hình thực tế ra. Vậy thì một đoạn chiến đấu với cự giao, nàng sẽ bị bại lộ quá nhiều thứ, thật sự tính không ra.

Triệu Nam Tinh rõ ràng đã nghĩ đến điểm này, mới tính toán tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ thí luyện. Sau khi trở về thì nhục nhã Điêu Nguyên một phen. Về chuyện báo thù thì cần phải bàn bạc kỹ hơn.

Lúc nói chuyện, hồ nước bên kia có động tĩnh. Thân ảnh Triệu Nam Tinh nhảy ra khỏi Nguyệt hồ, tay hắn cầm lấy một gốc màu ngân bạch, xù xù như trăng non. Đúng là mục đích chuyến đi này của bọn họ - Huyễn Nguyệt mầm!

"May mắn không làm nhục mệnh?" Triệu Nam Tinh cười nói Mai Tử Trọng.

Ngay sau đó hai người đi tới, Chu Linh thuật lại lời Mộ Khinh Ca phân chia vừa rồi.

Hai người không cự tuyệt, đều đồng ý Mộ Khinh Ca an bài.

Thấy đã đến lúc rời đi, Triệu Nam Tinh khó nói: "Chúng ta tuy có túi Càn Khôn, nhưng chỉ có thể chứa một ít dược liệu, bình đan. Khung xương cự giao này quá lớn, căn bản không chứa nổi."

Mộ Khinh Ca cười cười, không nói một câu đi qua. Đầu tiên là thu hồi Linh Lung Thương, hoá nó thành chỉ bộ đeo vào ngón trỏ.

Sau đó nàng vung tay lên, khung xương cự giao và những chiến lợi phẩm đều biến mất trước mắt bốn người.

Một màn này kíƈɦ ŧɦíƈɦ bốn người trợn mắt há mồm, ánh mắt nhìn Mộ Khinh Ca như nhìn thấy quái vật.