Tuyệt Thế Thần Trộm: Phế Vật Thất Tiểu Thư

Tuyệt Thế Thần Trộm: Phế Vật Thất Tiểu Thư - Chương 5: Ma võ song tu (2)




Editor: Yi Chou

Dịch & Beta: Emily Ton.

Bởi vì lúc trước "Thẩm Viêm Tiêu" thường xuyên bị hai tỷ đệ Thẩm Gia Di khi dễ, thường xuyên khiến nàng mang vết thương chồng chất, và nàng cũng được coi như là một bệnh nhân cũ của Thẩm Thu.

Nếu nói Thẩm gia còn có người nào không chỉ trích nặng nề đối Thẩm Viêm Tiêu, vậy thì Thẩm Thu được xem là một vị trong đó.

"Thu bá bá." Dấu đi ánh mắt khôn ngoan, Thẩm Viêm Tiêu ngây thơ chớp mắt nhìn Thẩm Thu.

Nhìn Thất tiểu thư si ngốc trước mắt, trong lòng Thẩm Thu thật sự bất đắc dĩ, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười hòa ái như cũ, nói: "Thất tiểu thư, thân thể ngài vẫn còn rất yếu, trong khoảng thời gian này hãy nghỉ ngơi thật tốt, bá bá có mang theo bánh hoa quế mà ngài thích ăn nhất."

Thẩm Thu thân là gia thần của Chu Tước thế gia, một thân y thuật diệu thủ hồi xuân, rất được Thẩm Phong coi trọng. Thẩm Thu là một thầy thuốc khổ tâm nghiên cứu y thuật, chưa từng cưới vợ sinh con. Cũng bởi vì Thẩm Thu là người thường xuyên chăm sóc Thẩm Viêm Tiêu, bất giác đã xem nàng giống như cháu gái nhỏ của mình. Mặc dù ông không có quan hệ huyết thống với Thẩm gia, tuy rằng có lòng chiếu cố Thẩm Viêm Tiêu, nhưng ngại với việc không có mệnh lệnh của Thẩm Phong, ông cũng không thể can thiệp quá nhiều.

Thẩm Viêm Tiêu tươi cười tiếp nhận bánh hoa quế, phảng phất như đau đớn trên người đều không thể so sánh với điểm tâm trước mắt.

Nói về điều đó cũng thật đáng tiếc, mặc dù Thẩm Viêm Tiêu không phải lo đến chuyện cơm áo, nhưng tất cả những thứ nàng ăn và đồ dùng bất quá chỉ tương đồng với hạ nhân thấp kém nhất trong Chu Tước thế gia. Thậm chí, dưới sự cố tình gây khó dễ của Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ, nàng vẫn thường xuyên ăn không đủ no, càng đừng nói đến những món điểm tâm giống như "hàng xa xỉ" này.

Nhìn bộ dáng tiểu gia hỏa chưa thành niên ôm bánh hoa quế vui vẻ không thôi, trong lòng Thẩm Thu âm thầm thở dài. Ông biết rằng, với trí lực của Thẩm Viêm Tiêu, căn bản nghe không hiểu những lời nói quá phức tạp, vì thế cũng không hề cố kỵ nhắc lại lời nói của mình: "Thất tiểu thư, lão gia lần này thật sự tức giận, bá bá cũng không thể giúp gì cho ngươi. Trong khoảng thời gian này, ngươi hãy an tâm dưỡng bệnh. Bất luận thế nào bá bá cũng sẽ giúp ngươi kéo dài thời gian, sẽ không để thân thể suy nhược của ngươi gánh chịu sự trách phạt của lão gia được......"

Thẩm Viêm Tiêu bất động thanh sắc, tiếp tục ăn bánh điểm tâm, lỗ tai vẫn nghe Thẩm Thu lầm bầm lầu bầu không bỏ lỡ một câu.

Địa lao của Chu Tước thế gia là nơi quây nhốt và nuôi dưỡng ma thú, đối với đời cháu chắt như bọn họ mà nói chính là một nơi cấm địa. Đừng nói là nàng, ngay cả Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ cũng không có tư cách xâm nhập vào đó. Lúc trước, nàng tự tiện xông vào cấm địa, đã khiến Thẩm Phong uy nghiêm tức giận. Trước đó, hai tên hỗn cầu nhỏ cũng từng nhắc tới việc Thẩm Phong muốn chất vấn chuyện của nàng.

Tuy nhiên, đối với "Thẩm Viêm Tiêu" lúc trước, đến tột cùng đã gặp tình huống như thế nào tại địa lao, Thẩm Viêm Tiêu cũng hoàn toàn không biết gì cả. Ký ức được kế thừa thập phần hỗn loạn, ngoại trừ một mảnh đen tối và nỗi sợ hãi vô tận, nàng cũng chẳng thu được thêm tin tức nào nữa.

Thẩm Viêm Tiêu rất rõ ràng, Thẩm Phong sẽ không quan tâm tới "sự sỉ nhục của Chu Tước thế gia" là nàng đã gặp nguy hiểm gì tại địa lao. Hắn để ý nhiều hơn chính là lời răn dạy của mình có bị người làm lơ hay không.

Cũng may Thẩm Thu đã lên kế hạch giúp nàng kéo dài thời gian. Chỉ từ hành động vị tha của Thẩm Thu như vậy, trong lòng Thẩm Viêm Tiêu đã được phủ lên đầu vị lão giả hòa ái này một chữ "người tốt".

Thẩm Thu tiếp tục ngồi một lát nơi mép giường của Thẩm Viêm Tiêu, nói một số chuyện. Rốt cuộc, ở trong mắt Thẩm Thu, tiểu gia hỏa trước mắt vẫn chỉ là một cô gái trẻ đáng thương với trí tuệ của một đứa bé 4 tuổi, dặn dò nhiều quá cũng không có tác dụng gì. Sau khi xác định thân thể Thẩm Viêm Tiêu không có vấn đề quá lớn, lúc này Thẩm Thu mới rời khỏi phòng.

Chân trước Thẩm Thu vừa mới rời đi, Thẩm Viêm Tiêu sau lưng đã bước ra khỏi giường.

Nàng gấp không chờ nổi, muốn xem xét tình huống thân thể mình. Trong đầu nàng nhớ rất rõ ràng, một khắc trước khi nàng hôn mê, Tu đã giúp nàng cởi bỏ phong ấn tầng thứ nhất, hơn nữa nói cho nàng biết, nàng đã có đủ điều kiện để tu luyện đấu khí cùng với ma pháp.