Tuyệt Thế Luyện Đan Sư Hoàn Khố Cửu Tiểu Thư

Chương 17: 17: Từ Bi Cứu Người




Bị Quý Phong Yên hạ lệnh đuổi khách, mất hết mặt mũi, chuyện như vậy Lôi Mân cùng Lôi Tự đời này còn chưa từng chịu qua bao giờ, sắc mặt hai người tức khắc có chút xanh mét.



Lôi Mân nâng lên tay, chỉ vào Quý Phong Yên nói: “Quý Phong Yên! Ngươi thật sự muốn vì dã tiểu từ này mà cùng ta hối hôn?”Quý Phong Yên hơi hơi nhướng mày, ngón tay trắng nõn trêu đùa trên gương mặt tinh xảo của tiểu thiếu niên, động tác ái muội làm Lôi Mân xem đến nổi gân xanh, tức tối đến thở dồn dập.



“Dã tiểu tử? Lôi Mân, ngươi nhưng thấy rõ ràng, tiểu Lưu Hỏa của ta hoa dung nguyệt mạo như vậy, trên đời có mấy nam tử có thể so được?"Lôi Mân thiếu chút nhịn không được phun ra một bụng máu, lần đầu tiên hắn ý thức được, tiểu nha đầu khô gầy trước mắt, thế nhưng lại là người "tham luyến sắc đẹp" đến như vậy.



Chính là……Liền so về dung mạo, tiểu thiếu niên nằm tại trên giường, mặc dù chịu thương mà sắc mặt tái nhợt, biểu tình thống khổ, lại đủ để đem nhan sắc của Lôi Mân vứt xó, từ trước đến nay, Lôi Mân tự xưng dung mạo hơn người, nhưng đứng trước mặt tiểu tử này, tức khắc nhan sắc trở nên bình thường bất kham.



“Xem như ngươi lợi hại! Quý Phong Yên! Ngươi đừng hối hận!” Lôi Mân thẹn quá thành giận phất tay áo rời đi, Lôi Tự chau mày thế nhưng cũng chưa nói gì, theo sau rời đi, mà Tô Linh Sanh trước khi rời đi, đưa mắt nhìn gương mặt "ôn nhu" của Quý Phong Yên đầy thâm ý.



Hai cái thị vệ đứng ở cửa, trơ mắt nhìn tiểu thư nhà mình chỉ dùng dăm ba câu đem này ba người tức giận rời đi, ngốc lang nửa ngày cũng chưa hồi phục tinh thần.







“Ai nha, này liền chịu không nổi? Sức chiến đấu quá yếu chút đi.



” Quý Phong Yên nhìn bóng dáng ba người rời đi tiếc nuối lắc lắc đầu, ngón tay còn đang trêu ghẹo lên khuôn mặt của tiểu thiếu niên, xúc cảm mềm mại, thật sự làm người ta muốn sờ hoài không thôi.



Ngay lúc hai gã thị vệ định ca ngợi tiểu thư nhà bọn hai câu, đột nhiên liền an tĩnh xuống.



Quý Phong Yên lại như không hề phát giác, còn tình thừa dịp tiểu thiếu niên ngủ say trộm véo hai cái, đột nhiên cảm giác không thích hợp, nàng theo bản năng cúi đầu xuống.



Hai mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng, thình lình đối diện một cặp mắt âm u sắc bén.



Cha mẹ ơi!Tiểu tử này khi nào thì tỉnh à!Nét tươi cười trên mặt Quý Phong Yên nháy mắt cứng đờ, nhìn tiểu thiếu niên không biết từ khi nào đã tỉnh, nhẹ cau mày, dùng cặp mặt thâm thúy nhìn chằm chằm nàng, tay nàng còn đang dừng lại trên gò má phấn nộn của hắn.





Này…… Quá xấu hổ rồi……“Ngươi tỉnh?” Quý Phong Yên phản ứng cực nhanh, đem ngón tay đưa lên trên, nhanh trí trực tiếp chạm vào trán của tiểu thiếu niên, biểu hiện thập phần nghiêm túc.



Nhưng mà……Ánh mắt tiểu thiếu niên nhìn Quý Phong Yên, lại không chút nào dao động.




Thanh âm quạnh quẽ đột nhiên cất lên.




“Ngươi là ai?”Rõ ràng chỉ là một cái hài tử choai choai, thanh âm cũng mang theo một tia ngây ngô, nhưng không biết làm sao, ngữ khí của tiểu tử kia lại ẩn hiện cảm giác áp bách hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của hắn, giống như ánh mắt lạnh lẽo khi nhìn nàng ban nãy.



Quý Phong Yên hơi hơi sửng sốt, thực mau phục hồi tinh thần, nói: “Ta kêu Quý Phong Yên, lúc trước thấy ngươi nửa đường ngã trên mặt đất, cho nên thuận tay đem ngươi xách trở về.



”Thị vệ đứng canh gác ở cửa, âm thầm vì bản lĩnh trợn mắt nói dối của tiểu thư nhà mình vỗ tay bộp bộp.



Rõ ràng là nàng thất thủ, phách tiểu tử này đến nửa chết nửa sống, đợi khi người ta tỉnh, lại trắng trợn trở thành từ bi cứu người! Vì sao trước đây bọn họ không phát hiện, bản lĩnh lừa dối của tiểu thư nhà mình ngưu bức như vậy đâu?! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Truyện đăng duy nhất trên đọc truyện online, các nàng xem tại đây để ủng hộ ta nhé, để ta có động lực ra nhiều chương hơn, đa tạ.



.