Dương Phàm xuống xe, hét lên với tài xế xe chở đất: “Lùi xe, lùi xe.”
Hắn phát hiện bên trái của cô gái đã bị máu nhuộm đỏ, trông như đã sắp mất hơi thở của cuộc sống.
Tài xế xe chở đất không thèm nghe theo, còn dùng lời lẽ hùng hồn*: “Tôi phải đợi công ty bảo hiếm đến chụp ảnh và đánh giá thiệt hại.”
Lúc này, lại có một người đàn ông trung niên khác chạy tới, định leo lên xe để lùi xe chở đất lại.
Tài xế xe khốn khiếp chở đất đã giữ chặt người đàn ông không cho anh ta lên xe.
Dương Phàm bước tới, dùng một tay tát bay tài xế xe chở đất đi.
Là do gã vượt đèn đỏ nên đã gây ra tai nạn giao thông, bây giờ lại không quan tâm đến tính mạng của người khác, hành động như không liên quan đến mình vậy.
Đúng là gã có bảo hiểm, nhưng lương tâm của gã có còn không?
Dương Phàm đánh bay tài xế xe chở đất không hề thương tiếc.
Người đàn ông trung nỉên kia leo lên xe, lùi xe về sau vài mét.
Dương Phàm muốn mở cửa tài xế chiếc Ferrari, nhưng không kéo ra được.
Thân xe bên trái bị biến dạng nặng, kính xe vỡ vụn khắp nơi.
Thanh xà trên trần xe bị uốn cong xuống dưới, kẹp chặt cánh cửa xe không mở được.
Dương Phàm đột ngột dùng sức, kéo chốt cửa xuống.
Hắn ném chốt cửa trong tay ra, đưa tay luồn qua cửa sổ ô tô, vận chuyển linh khí, đột ngột dùng sức, trực tiếp bóp nát tấm ván bên trong cửa xe thành từng mảnh.
Soạt một tiếng.
Cửa xe hợp kim bị Dương Phàm kéo ra hoàn toàn.
Dương Phàm cởi dây an toàn cho cô gái, ôm cô ta ra ngoài.
Tình trạng của cô gái rất tồi tệ.
Mạch đập yếu đến mức lúc có lúc không, cũng không còn ý thức.
Đây là khu vực ngoại thành, chờ xe cứu thương đến sợ là không kịp nữa.
Người phụ nữ nhìn thấy tình trạng thê thảm của cháu gái mình, nước mắt lập tức trào ra.
Cô ta bước tới ôm lấy cô gái, hét lên với đám đông: “Có bác sĩ không, xỉn hãy cứu cháu gái tôi.”
Lúc này, một người phụ nữ chạy tới: “Xỉn nhường đường, tôi là bác sĩ.”
Người phụ nữ nhanh chóng kiểm tra tình trạng của cô gái.
“Nhịp tim của cô gái đã ngừng đập.”
Nữ bác sĩ cũng không kịp cầm máu cho vết thương trên cánh tay trái của cô gái, vội vàng thực hiện hồi sức nhịp tim khẩn cấp.
Người phụ nữ ở bên cạnh thấy vậy, càng khóc đến đau lòng hơn.
Dương Phàm đã lâỳ châm bạc ra khử trùng rồi nói với nữ bác sĩ đang cấp cứu: “Cô nhường một chút, để tôi làm được không?”
Nữ bác sĩ không hề dừng lại, hỏi Dương Phàm: “Anh cũng là bác sĩ?”
Dương Phàm gật đầu rồi ngồi xổm xuống.
Hắn đưa tay cởi cúc áo cô gái.
Nữ bác sĩ vội vàng ngăn cản, nói: “Anh làm gì vậy?”
Dương Phàm nói: “Tôi phải châm kim cho cô ta ngay lập tức, nếu không cô ta sẽ chết trước khi xe cấp cứu đến.”
Nữ bác sĩ nhìn cây châm bạc trong tay hắn rồi nói: “Châm cứu? Anh có thể đừng lộn xộn nữa được không?”
Những người tụ tập xung quanh cũng đặt câu hỏi.
“Cậu trai trẻ, cậu có làm được không?”
“Đây không phải là gây rối sao? Châm cứu có tác dụng gì trong tình huống này?”
“Người này muốn nổi tiếng đến điên rồi à?”
Dương Phàm không để ý tới những người này, trực tiếp cởi cúc áo của cô gái, lộ ra phần bụng trắng nõn.
Nữ bác sĩ tuy có chút khinh thường nhưng cũng không ngăn cản vì biết trên lý thuyết thì không có khả năng cứu được cô gái này.
Ngay lúc Dương Phàm đang muốn châm kim thì người phụ nữ ở bên cạnh đã đi tới.
Một cái tát giáng thẳng vào mặt Dương Phàm.
Cô ta đã nhận ra Dương Phàm, chính là người đàn ông vừa rồi đã nhìn trộm cháu gái cô ta trong xe.
“Cậu định làm gì?1′ Người phụ nữ giận dữ hét lên.
Những người xem ở một bên cũng bắt đầu trách móc hắn.
“Người này thật vô liêm sỉ.”
“Đúng là đồ vô liêm sỉ, người ta đã như vậy rồi mà cậu còn khônq biết xấu hổ à.”