Tuyệt Thế Long Thần

Chương 77




Cao Đại Cường có lông mày rậm mắt to, vóc dáng cao lớn, vẻ ngoài giản dị và thật thà, nhưng đôi mắt lại đờ đẫn, đầy tuyệt vọng về cuộc sống và khao khát đến ngày tận thế.

Dương Phàm nhìn Cao Đại Cường đang nằm trên giường.

Diện mạo của anh ta đã thay đổi rất nhiều nhưng vẫn có thể nhận ra.

Hắn cảm thấy trong cơ thể Cao Đại Cường có gì đó bất thường, nhưng nó rất hỗn loạn và không có trật tự.

Có một cỗ lực lượng cuồng bạo đấu đá lung tung trong cơ thể Cao Đại Cường, khiến các cơ quan nội tạng của anh ta bị ảnh hưởng.

Các mô cơ càng mất kiểm soát.

Nhưng lại không giống cái gọi là bệnh ALS.

Vê phần nguyên nhân, Dương Phàm cũng rất khó hiểu.

Suy nghĩ một lát, Dương Phàm đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, khuôn mặt hắn trở nên nghiêm túc, lộ vẻ vui mừng.

Thể chất hàn băng?

Chàng trai này có thể chất hàn băng!

“Đại Cường, con xem ai đến này?” Trương Nguyệt Anh miễn cưỡng nở nụ cười.

Cao Đại Cường cũng không để ý đến, ánh mắt vẫn đờ đânhìn lên trần nhà.

Trương Tiểu Bình còn muốn nói thêm gì nữa thì bị Dương Phàm giơ tay ngăn cản.



Dương Phàm nhanh chóng nhớ lại lời sư phụ đã nói với mình trước đó.

Hắn là Lỉnh Thể Tiên Thiên, được tu luyện bằng linh khí, so với võ giả bình thường là chân khí có sự khác biệt rất lớn.

Ngoài Linh Thể Tiên Thiên của hắn, còn có một số thể chất đặc biệt, bao gồm cả thể chất hàn băng.

Một khỉ thể chất hàn băng thức tỉnh, cơ thể không nằm trong sự kiểm soát, có thể tự mình tu luyện bất cứ lúc nào, nhưng tốc độ tu luyện bị động lại chậm hơn một chút.

Với sự tích tụ chân khí trong cơ thể, Cao Đại Cường chưa từng học qua bất kỳ công pháp nào nên không hiểu cái gì là thuật vận khí.

Sau khi chân khí trong cơ thể tích tụ đến trình độ nhất định, khó có thể tự mình đột phá, chân khí tán loạn, khỉêh tứ chi mất khống chế.

Hơn nữa, chân khí trong cơ thể anh ta có

thuộc tính hàn băng, một số bộ phận dường như bị đóng băng nên được chẩn đoán mắc bệnh ALS.

Dương Phàm tiến lên một bước và điểm nhẹ mấy cái lên vài huyệt đạo trên cơ thể Cao Đại Cường.

Sau đó truyền linh khí vào cơ thể của Cao Đại Cường, bắt đầu dẫn dắt.

Cơ thể của Cao Đại Cường dường như rất bàỉ xích, không ngừng run rẩy.

Trương Nguyệt Anh ở một bên thấy thế, không biết Dương Phàm muốn làm gì, khi nhìn thấy cơ thể con trai mình bắt đầu cử động, trong mắt bà ấy hiện lên một tỉa kinh ngạc mừng rỡ.

Sau khoảng nửa giờ, Dương Phàm thở ra một hơi và thu hồi linh khí.

Trong lòng hắn thầm thở dài: Thân thể Tiên Thiên đúng là rất mạnh mẽ, nếu như mình không phải là Linh Thể Tiên Thiên, cũng trùng hợp áp chế được chân khí hàn băng này thì chỉ sợ rất khó khống chế.

Mặc dù lỉnh khí của anh ta mạnh mẽ, nhưng cũng phải phải cực khổ luyện tập mới được.



Có Huyền Cơ đạo trưởng chỉ điểm, hơn

nữa mấy năm nay Dương Phàm đã ăn tất cả các loại báu vật trời đất ở núi Nhị Long nên mới có được tu vỉ như bây giờ.

Thể chất hàn băng thì lại khác, chỉ cần nắm vững phương pháp vận chuyển chân khí, cho dù không tu luyện thì cơ thể vẫn sẽ tự tu luyện.

Đúng là trời cao thương xót.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Trương Nguyệt Anh đang suy nghĩ đến thất thần nên Tô Mộng Dao lập tức đi mở cửa.

Người bước vào là Lạc Thanh Dương đến từ Bách Thảo Đường, người đi theo sau là một thanh niên đang xách theo hòm thuốc.

Sau khi Lão Lạc bước vào, ông ấy chào hỏi đơn giản với Trương Nguyệt Anh rồi đi về phía Cao Đại Cường.

Ông ấy liếc mắt nhìn Dương Phàm, khẽ mỉm cười, sau đó bắt đầu bắt mạch cho Cao Đại Cường.

Thời gian từng phút trôi qua, Lão Lạc dần dần cau mày.

Thấy thế, Tô Mộng Dao ở một bên càng lo lắng hơn.

Không phải là sau khi được Dương Phàm điều trị tình trạng đã trở nên tồi tệ hơn chứ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Mộng Dao cảm thấy bất an.

Lão Lạc buông tay đang bắt mạch ra, lam bấm nói: “Không đúng, sao hàn khí trong cơ thể bệnh nhân lại trở nên nặng như vậy?”