Dương Phàm cười nói: “Tôi thấy cô vừa mắt nên chỉ muốn giúp cô chữa bệnh thôi, người bình thường muốn mời tôi tới chữa bệnh cũng không có cơ hội đâu.”
Mặt Lý Thi Hàm đỏ bừng, người này rõ ràng là cố ý.
Mặc dù vậy, cô cũng không tiện nói thêm lời trách móc nào nữa, dù sao Dương Phàm cũng đã giúp cô ta chữa khỏi bệnh.
Dương Phàm mở miệng hỏi: “Cô vừa nói cô là người của nhà họ Lý ở Kinh Thành? Đừng nói Lý Thỉ Thi là chị của cô đấy nhé?”
Lý Thi Hàm lắc đầu rồi trả lời: “Không phải…”
Cô ta đang định nói gì đó thì tiếng gõ cửa
văn phòng vang lên.
/zVào đi” Dương Phàm bình tĩnh nói.
Chỉ thấy Đường Ngữ Yên đẩy cửa ra: “ông chủ, có vài người nói là đến đây để tìm vị Thiếu tướng này.”
Lúc nhìn thấy Lý Thỉ Hàm đang cài cúc áo sơ mi lại, Đường Ngữ Yên buột miệng thốt lên: “Nhanh vậy ư?”
Cảm thấy mình nói sai, hai má Đường Ngữ Yên đỏ bừng, vội vàng giải thích: ‘ý tôi là mọi người đến khá nhanh.”
Nói xong, cô đỏ bừng mặt chạy đi.
Dương Phàm và Lý Thi Hàm đưa mắt nhìn nhau, cảnh tượng có chút ngượng ngùng.
Lúc này, bốn người bước vào thì nhìn thấy năm người nằm trên mặt đất, bọn họ rất ngạc nhiên.
Một người trong số họ, có một người đàn ông đẹp trai khoảng ba mươi tuổi, quay sang Lý Thỉ Hàm và hỏi: “Thi Hàm, em không sao chú? Làm sao em làm được hay vậy?”
Lý Thi Hàm đang định lên tiếng, nhưng Dương Phàm đã giành nói trước: “Tôi đã hạ độc vào nước trà của bọn họ trước, mau còng lại nhanh lên, lát nữa bọn họ sẽ tỉnh lại đấy”
Nghe vậy, những người còn lại cuống quít còng tay mấy tên Kim Cang của La Hán Đường đang nằm trên mặt đất.
Người thanh niên nhìn thấy dáng vẻ kỳ lạ của Lý Thi Hàm, khóe mắt vần còn vài giọt nước mắt đọng lại, anh ta mới bước tới trước mặt Lý Thỉ Hàm nói: “Em không sao chứ? Người này là aỉ…?”
Lý Thi Hàm liếc nhìn Dương Phàm, lên tiếng: “Anh ấy là ông chủ của em, may mà có anh ấy giúp đỡ”
Người thanh niên nhìn Dương Phàm từ trên xuống dưới một lượt, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Trẻ tuổi như vậy mà đã làm ông chủ đúng là cũng có thể, nhưng ở chỗ của chúng tôỉ, cậu chẳng là gì cả.
“Tôi hy vọng cậu có thể biết rõ khoảng cách giữa cậu và chúng tôi, đừng vọng tưởng đến việc tạo mối quan hệ gì với Thi Hàm.”
Lý Thi Hàm vội vàng đứng dậy: “Cát Thanh Vân, anh đang nói nhảm gì vậy, từ khi nào lại đến lượt anh lo chuyện của tôi vậy, hơn nữa sau này anh nên gọi tôi là Lý Thi Hàm.”
Nói xong, cô ta trực tiếp đi tới, cùng mọi người xách năm tên Kim Cang kia lên rồi dứt khoát rời đi.
Cát Thanh Vân hung tợn trừng mắt nhìn Dương Phàm, cười chế nhạo rồi cũng rời đi.
Dương Phàm cười lắc đầu: “Không hiểu gì cá.
Hắn cũng đi ra khỏi văn phòng, sau đó bảo Đường Ngữ Yên sắp xếp người đến dọn dẹp sạch sẽ chỗ này.
Trước khi rời công ty, hắn đã nhận được điện thoại của Tô Mộng Dao gọi tới.
“Em nhớ anh à?” Vừa kết nối điện thoại, Dương Phàm đã cười cợt nhả nói.
Đầu bên kia điện thoại, Tô Mộng Dao nói chuyện với giọng điệu buồn rầu: “Anh có thể đến tập đoàn Tô Thị một chuyến không, em muốn tâm sự với anh.”
Dương Phàm không nói thêm gì nữa mà thẳng thắn đồng ý, sau đó cúp điện thoại.
Hắn lái xe đi thẳng đến tập đoàn Tô Thị.
Dương Phàm đi vào phòng làm việc của Tô Mộng Dao, nhìn thấy Tô Mộng Dao đang đọc tài liệu.
Tô Mộng Dao cũng chú ý tới hắn đi vào, cô ấy duỗi người ra với vẻ mặt mệt mỏi, bộ ngực đầy đặn lập tức thu hút sự chú ý của Dương Phàm.
Cảnh tượng đẹp mắt không tồn tại được bao lâu, Tô Mộng Dao lại xoa xoa bả vai mình rồi nói: “Không biết tại sao, vừa rồi có người đến gia tộc Mộ Dung nói là hoa hồng năm nay sẽ tăng 35%, em đang phiền lòng lắm đây.”
Nghe vậy, Dương Phàm mỉm cười và nói: “Bọn họ muốn chết thôi, yên tâm đi, anh sẽ giải quyết”
Dương Phàm vừa nói chuyện vừa đi ra phía sau Tô Mộng Dao, bóp bóp vai cho cô ây.
Tô Mộng Dao vừa định đứng dậy muốn tránh ra, chỉ cảm thấy một cảm giác thoải mái đến khó tả quét qua vai cô ây.
Sau đó lan tràn khắp cơ thể.
Cô ấy không khỏi thoải mái rên rỉ một tiếng.
m thanh vừa mới phát ra, Tô Mộng Dao cảm thấy có gì đó không đúng, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên nóng bừng.
Dương Phàm nào có thể chịu nổì chứ, con lươn nuôi trong nhà bị kích thích bởi tiếng rên rỉ thoải mái này đã suýt chút nữa ngang đầu lên.
Tô Mộng Dao đương nhiên không biết phía sau có người định dựng lều, thấp giọng hỏi: “Anh còn biết cái này ư?”
Dương Phàm mỉm cười nói: “Anh còn biết rất nhiều cơ, tranh thủ thời gian trao đổi chuyên sâu một phen đi, anh sẽ giúp em mở rộng thêm những tư thế mà em không thể học được từ sách giáo khoa.”
Tô Mộng Dao đương nhiên không hiểu ý của hắn, cho nên cô ấy cũng không nói gì mà chỉ nhắm mắt lại hưởnq thu.