Rất nhanh, ba nhân viên phục vụ đã bưng rượu tới, một người trong số đó khui rượu, rót rượu vào ly và nói “từ từ dùng” rồi mới rời đi.
Tống Mỹ Kiều cười nói: “Đường thiếu rất giàu có, không giống như một số người, đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy chai rượu vang đỏ mấy chục vạn nhỉ.”
Đường Kim Bảo vừa cười vừa nói: “Tôi uống loại này quen rồi, uống loại khác sẽ bị ho.”
Dương Phàm chỉ cười mà không nói gì, những thứ có thể xuất hiện trên thị trường thì có gì tốt.
Trước đây ở trên núi, có loại rượu quý giá nào mà hắn chưa từng uống chứ.
Tống Mỹ Kiều càng tức giận hơn khi nhìn thấy vẻ mặt của Dương Phàm.
Rõ ràng là một kẻ nghèo hèn, còn bày ra dáng vẻ giả vờ không quan tâm, nhưng quan trọng là diễn rất tự nhiên, ngay cả giải Oscar cũng nợ hắn một bức tượng đồng.
Mấy người vừa uống rượu vừa nói chuyện, không bao lâu đã uống hết một ly.
Ly rượu thứ hai vừa được rót.
Từ Khôn đứng dậy, không nói lời nào đã lôi kéo Dương Phàm đi toilet.
Dương Phàm gõ hai cái lên bàn rồi đi theo.
Hai người vừa rời đi, Tống Mỹ Kiều cũng gọi Tô Mộng Dao đi toilet.
Sau khỉ bốn người rời đi, Đường Kim Bảo nháy mắt với những người xung quanh.
Người đàn ông đeo kính râm lấy từ trong túi ra một cuộn giây, lấy ra hai viên thuốc, lần lượt thả vào ly rượu của Dương Phàm và Tô Mộng Dao.
Bốn người rất nhanh đã quay lại, Đường Kim Bảo nâng ly lên mời bọn họ uống.
Nhìn thấy Tô Mộng Dao đưa ly rượu tới gần môi, khóe miệng Đường Kim Bảo nhếch lên một đường cong tà ác.
Lúc này, một bàn tay nắm lấy ly rượu của Tô Mộng Dao: “Tôi hơi khát, để tôi uống trước.”
Dương Phàm trực tiếp cầm lấy ly rượu, rót rượu trong ly của Tô Mộng Dao vào ly của mình, sau đó uống một hơi hết sạch.
Vừa rồi hắn gõ hai cái lên bàn để bố trí một kết giới trên hai ly rượu, cho nên hắn đương nhiên cảm nhận được sự bất thường.
Nụ cười của Đường Kim Bảo lập tức cứng đờ, anh ta quát vào mặt Dương Phàm: “Anh đang làm gì vậy?”
Dương Phàm cười nói: “Sao vậy Đường thiếu? Tôi không uống được à? Chẳng lẽ trong rượu có bỏ gì đó sao?lr
Trong mắt Đường Kim Bảo loé lên sự nham hiểm rồi biến mất, anh ta cười nói: “Hành động này của anh có chút không lịch sự.”
Dương Phàm chế giễu, anh có lịch sự à?
Tống Mỹ Kiều ở một bên cười mỉa mai nói: “Nhà quê đúng là nhà quê, chưa từng thấy qua cái gì cả.”
Đường Kỉm Bảo cười ha ha nói: “Nếu hắn muốn uống thì cứ để hắn uống, hôm nay bổn thiếu gia bao rượu.”
Trong lòng anh ta nghĩ, Dương Phàm đã uống rượu, chắc là sẽ sớm ngất xỉu thôi, nếu Tô Mộng Dao uống thêm mấy ly nữa thì kết quả cũng như vậy.
Với suy nghĩ này trong đầu, anh ta gọi người phục vụ tới và nói: “Mang thêm ba chai nữa.”
Tiêu hơn một trăm vạn, ít nhiều cũng có chút đau, nhưng nhìn vẻ đẹp của Tô Mộng Dao, trong lòng anh ta cũng cảm thấy cân bằng hơn một chút.
Dương Phàm nói thẳng với người phục vụ:
Lấy mười chai đi, không đủ gọi thêm.”
Người phục vụ lập tức sửng sốt, đây là Romanée-Conti đây, mặc dù trong quán bar có rất nhiều người quyền quý, nhưng cách gọi rượu như này đúng là Lân đầu tiên thây.
Dương Phàm thấy Đường Kim Bảo sửng sốt, cười hỏi: “Đường thiếu sẽ không tiếc tiền chú?”
Đường Kim Bảo vội càng cười nói: “Làm sao có thể? Vậy thì gọi mười chai đi.”
Theo anh ta thấy, Dương Phàm sắp ngất xỉu rồi, dù có gọi nhiều hơn cũng không sao cả, chỉ cần không khui ra, anh ta vẫn có thể lâỳ lại tiền.
Mọi người ngồi ở các bàn xung quanh nhìn thấy bên này uống Romanée đã rất tò mò rồi, bây giờ bọn họ gọi một lần mười chai khiến mọi người tò mò nhìn sang.
Đường Kim Bảo ra hiệu cho người phục vụ rót rượu.
Dương Phàm trực tiếp cầm lấy chai rượu đỏ vừa mới khui ra, nói: “Ly rượu nhỏ như vậy, làm sao tận hứng được.”
Nói xong, hắn trực tiếp cầm chai rượu lên.
Động tác ngang ngược của Dương Phàm
khiến mọi người xung quanh trợn tròn mắt, làm sao có thể uống Romanée như vậy chứ?
Con me nó, thât là lãna phí của trời mà!