Vương Na gật đầu: “Có thể hiểu như vậy.”
Dương Phàm cười lạnh nói: “Nói với họ, sau này tập đoàn Hồng Hạo sẽ không giao bất cứ hạng mục nào cho họ nữa.”
Vương Na nghe vậy, giật mình nói: “Việc này chỉ sợ không được, đây vẫn luôn là quy tắc, làm như vậy sợ sẽ gặp rắc rối.”
Dương Phàm cười nói: “Cứ làm theo lời tôi nói, quy tắc là để phá vỡ, quan tâm nhà họ Âu Dương hay nhà họ Mộ Dung làm gì, kể từ bây giờ tôi là quy tắc.”
“Bốp, bốp, bốp.” Lúc này, một tràng vỗ tay vang lên từ ngoài cửa.
“Thưa ngài, ngài không thể vào được.” Bên ngoài thư kí đi theo mấy người đỉ vào cửa văn phòng.
Mấy người phớt lờ sự ngăn cản của cô ta, bước thẳng vào.
Dương Phàm phất tay với cô gái xỉnh đẹp, ra hiệu hắn sẽ xử lý, sau đó thư ký mới đi ra ngoài.
Một người đàn ông mặc vest mang giày da bước vào văn phòng, theo sau là bốn người đàn ông lực lưỡng.
Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, trên mặt mỉm cười nói: “Nhà họ Âu Dương chúng tôi đã lâu không tham gia vào tranh chấp trần thế, xem ra có không ít người không còn coi trọng chúng tôi nữa.”
Dương Phàm khẽ mỉm cười, duỗi ngón tay bắn ra, trong nháy mắt một nhát chém không khí bay ra.
Đám người còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì nghe thấy tiếng hét thảm thiết của người đàn ông trung niên, ngón trỏ và ngón đeo nhẫn của bàn tay phải đã bị cắt đứt.
Dương Phàm cười nói: “Lần này tôi không so đo với ông, lần sau nhớ gõ cửa.”
Người đàn ông trung niên tức giận, muốn ra tay, nhưng nhận ra mình không thể cử động được nữa.
“Nếu muốn sống sót trở về, ông nên thành thật một chút.” Dương Phàm lạnh lùng nói.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, trên trán toát mồ hôi hột.
Ông ta đã bước nửa bước vào Ngưng Đan Cảnh, ở Giang Thành có rất ít đối thủ, không ngờ trước mặt người trẻ tuổi này lại không thể cử động.
Người này là ai, tại sao thực lực của hắn lại đáng sợ như vậy, ít nhất hắn cũng là Siêu Phàm Cảnh.
Bốn người phía sau người đàn ông đã tê liệt ngã xuống đất từ lâu.
Dương Phàm thu lại áp lực, bình tĩnh nói: “Trở về chuyển lời, tập đoàn Hồng Hạo chúng tôi được núi Nhị Long bảo vệ.”
“Nếu hai đại gia tộc các người còn muốn tồn tại thì đừng cử thêm người nào đến đây nữa.”
Nghe thấy tên núi Nhị Long, cơ thể người
đàn ông trung niên hơi run lên, vội vàng nói: “Là tôi thất lê, mong ngài tha thứ.”
Núi Nhị Long, đó là võ sĩ tối cao của Trung Quốc, cũng không phải một gia tộc như bọn họ có thể đắc tội.
Dương Phàm thu hồi áp lực: “Còn không cút nhanh đi?”
Người đàn ông khẽ cúi chào, đỡ bốn người sau lưng đứng dậy, cằm những ngón tay bị đứt lìa vội vàng rời đi.
Rất lâu, Vương Na vẫn chưa lấy lại tỉnh thần.
Ông chủ mới này cũng quá bá đạo, là gia tộc Âu Dương đó.
Cô ấy không phải là võ sĩ, không biết nhiều về tên núi Nhị Long.
Đánh giá từ phản ứng của người đàn ông trung niên vừa rồi, núi Nhị Long có lẽ khá đáng sợ.
Dương Phàm duỗi người nói với Vương Na: “Tôi đến ván phòng chơi một lát, chút nữa tan làm đi chữa bệnh cho chồng cô.”
Nói xong hắn đứng dậy bước ra khỏi phòng Tổng giám đốc.
Vương Na than thở trong lòng: Hắn giả vờ như không làm việc chăm chỉ nhưng đang làm việc rất chăm chỉ.
Cô ấy luôn cho rằng Dương Phàm xuất thân là cậu ấm ăn chơi trong đại gia tộc ra ngoài rèn luyện, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Không ngờ hắn đúng là cao thủ, hành vỉ lại vô cùng bá đạo.
Rất nhanh đã đến giờ tan tầm, Dương Phàm theo Vương Na đến viện điều dưỡng.
Trong một căn phòng ở viện điều dưỡng Giang Thành, viện trưởng đang dân theo một số bác sĩ và y tá đi kiểm tra tình hình bệnh nhân.
Bên trong phòng có một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường bệnh.
Người đàn ông đẹp trai nhưng đôi mắt mờ mịt, ánh mắt trống rỗng.
Vương Na đấy cửa bước vào, chào hỏi viện trưởng và những người khác.
Viện trưởng Trần Cương nói với Vương Na: “Đặc điểm thể chất của chồng cô khá ổn định. Bệnh viện của chúng tôi có một loại thuốc mới vừa được nhập khẩu từ Hoa Kỳ, cô có muốn thử không?”
“Nghe nói hiệu quả rất tốt.”
Vương Na nhìn Dương Phàm nói: “Viện trưởng Trần, tôi dẫn một người bạn đến chữa bệnh cho chồng tôi, chuyện thuốc mới nói sau đi.”