Tuyệt Thế Long Thần

Chương 24




Vào phòng riêng, Thiệu Danh Thần nói với Dương Phàm: “Dương tiên sinh, ngài nghỉ ngơi một lát, tôi tự mình đỉ sắp xếp.”

Dương Phàm xua tay, nói với Thiệu Danh Thần: “Không vội, tôi hỏi anh một chuyện trước.”

Thiệu Danh Thần vội vàng bước tới: “Dương tiên sinh, mời nói.”

Dương Phàm bình tĩnh nói: “Anh có biết nguồn gốc của nhà họ Tô không?”

Thiệu Danh Thần vội vàng hỏi: “Có phải bọn họ đắc tội với Dương tiên sinh không, ngài có cần tôi làm họ biến mất ngay bây gỉờ không?”

Dương Phàm tặc lưỡi nói: “Nói cái gì đó, Tô Trường Lâm là bố vợ của tôi đây.”

Thiệu Danh Thần mờ mịt, tại sao Dương Phàm lại trở thành con rể nhà họ Tô?

Kệ vậy, nếu đã như vậy về sau để ý nhà họ Tô hơn là được.

Hắn ta nhất quyết tin Dương Phàm không phải là người bình thường.

Dương Phàm cười nói: “Sau này đừng hở tí là chém giết, phải lấy đức thu phục người.”

Thiệu Danh Thần:”…”


Lấy đức thu phục người? Tôi là người của thế lực ngầm mà ngài muốn tôi lấy đức thu phục người?

Tuy rằng trong lòng cũng không hiểu lắm, nhưng Thiệu Danh Thần vẫn gật đầu, sau đó nói: “Nhà họ Tô vẫn luôn ở Giang Thành.”

Dương Phàm nghe vậy thì nhíu mày.

Thiệu Danh Thần tiếp tục nói: “Nhưng ngài Tô Trường Lâm hình như là đến từ nơi khác.”

Dương Phàm tỏ ra lạnh lùng và nói với Thiệu Danh Thần: “Quay đàu giúp tôi điều tra một chút, nhớ giữ bí mật.”

Thiệu Danh Thần gật đầu nói: “Cứ giao cho tôi. Nếu Dương tiên sinh không có việc gì khác, tôi đi sắp xếp trước.”

Dương Phàm gật đầu, bầu không khí đã nổi đến mức này rồi, không thích hợp đề rời đỉ nữa.

Sau khi Thiệu Danh Thần rời đi, Dương Phàm cẩn thận nhìn căn phòng riêng này, đúng là rất xa xỉ.

Các cây cột trong phòng riêng được chạm

trổ tỉ mỉ, lộng lẫy và vô cùng sang trọng.


Lúc này, điện thoại của Dương Phàm reo lên.

“Alo, Ngữ Yên, có chuyện gì thế?”

Sau khỉ điện thoại được kết nối, Dương Phàm đã hỏi ngay.

Giọng của Đường Ngữ Yên truyền đến từ đầu dây bên kỉa điện thoại: “ông chủ, anh đang ở đâu?”

Dương Phàm do dự nóỉ: “Tôi đăng ký một khóa học, chuẩn bị vào lớp.”

ở phía bên kia điện thoại, Đường Ngữ Yên ngoan ngoãn nói: “Tôi đang ở phòng 308 của Thịnh Thế Hoàng Cung, anh có thể đến đây không?”

“Hả ”

“Con khốn, hôm nay mày có gọi điện cho ai cũng không thể cứu được mày.”

Dương Phàm cúp điện thoại, đứng dậy đi thang máy lên tầng ba.

Trên hành lang tầng ba, có hai người đàn ông cường tráng đang đứng trước cửa một căn phòng.

Dương Phàm trực tiếp đi tới, đến trước cửa

nhìn lên thì thấy là phòng 308.

Hai người đàn ông thấy Dương Phàm đứng lại chỗ này, mất kiên nhẫn nói: “Cút đi.”

Dương Phàm giơ tay tát bay người đàn ông đang nói chuyện, sau đó bóp cổ người đàn ông kia nhấc lên, dùng gã ta để mở cửa.