Tuyệt Thế Long Thần

Chương 230




Nếu có thể tiêu diệt hoàn toàn các vị La Hán, tìm ra bí mật của bọn họ thì đó sẽ là một sự kiện lớn mang lại vinh quang cho nước nhà.

Nghĩ đến việc có một cao thủ như vậy giúp đỡ mình, cô ta thầm cảm thấy vui mừng, khởi động xe chạy về phía trụ sở của La Hán Đường.

Sau khi ra khỏi nội thành, vượt qua một ngọn đồi nhỏ, Lý Thi Hàm dừng xe.

"Chúng ta để xe ở đây, cách đây không xa là La Hán Đường, có một vách đá nhỏ, ô tô không thể qua được."

Hai người xuống xe, tiếp tục đi về phía trước.

Lý Thi Hàm mặc một bộ đồ màu xám, cột tóc đuôi ngựa cao, khiến cô ta có thêm vẻ hiên ngang.

Kết hợp với khuôn mặt tỉnh xảo đó, Dương Phàm không kiềm chế được suy nghĩ miên man.

Chẳng lẽ hắn là loại đàn ông cặn bã trong truyền thuyết? Sao thấy ai xinh đẹp cũng thích hết vậy?

Nhớ lại lần trước ở nhà cô ta, hắn có cơ hội nhìn cô †a từ trong ra ngoài mấy lần, Dương Phàm không thể nhịn được bật cười.

Lý Thi Hàm quay đầu nhìn Dương Phàm, nghỉ hoặc hỏi: "Sao anh lại cười?"

Dương Phàm lắc đầu, không nói gì, câu hỏi này khó mà trả lời, cũng không thể nói sự thật, phải không?

Thấy hắn im lặng, Lý Thi Hàm tiếp tục hỏi: "Anh từ đâu đến Giang Thành, tại sao tôi không điều tra được. thông tin của anh?"

Trước đó sau khi gặp được Dương Phàm, cô ta đã điều tra Dương Phàm, thì phát hiện không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào trước khi Dương Phàm đến Giang Thành, giống như hắn xuất hiện từ hư không vậy.

Dương Phàm nhìn Lý Thi Hàm, cười hỏi: "Tại sao cô lại điều tra tôi, cô có ý gì với tôi à?"



"Có ý gì thì nói thẳng, nữ theo đuổi nam chỉ cách một lớp màng mỏng mà thôi, ở đây màn trời chiếu đất, âm dương hòa hợp, tôi cũng không có ý kiến gì."

"Hừ." Lý Thi Hàn trợn mắt nhìn Dương Phàm, khinh thường nói: "Đừng tự tin quá, đồ lưu manh."

Mặc dù nói như vậy nhưng mặt cô ta lại hơi đỏ lên.

Khi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, Dương Phàm đã trêu chọc cô ta, nói rằng chỗ đó của cô ta có một khối u nên cô ta đặc biệt chán ghét Dương Phàm.

Đây đích thực là một tên lưu manh.

Sau đó, Dương Phàm chữa khỏi bệnh cho cô ta, thì cô ta không còn ghét Dương Phàm nữa, ai biết số phận trêu đùa con người, Dương Phàm rơi từ trên sân thượng xuống, tình cờ nhìn thấy cô ta đang tắm.

Nhìn thấy toàn thân cô ta còn đánh vào mông cô ta, càng khiến cô ta ghét Dương Phàm đến mức muốn giết hắn.

Bây giờ nhìn thấy thực lực thực sự của Dương Phàm, Lý Thi Hàm biết mình hoàn toàn không phải đối thủ của Dương Phàm, nhưng cô ta càng ngày càng tò mò về Dương Phàm.

Ngoại trừ có chút lưu manh thì mọi thứ còn lại đều rất tốt.

Trong khi cả hai đang nói chuyện thì bọn họ đã đến vách đá.

Vách đá cao hơn chục mét, có đường mòn ở bên trái và bên phải.

Lý Thi Hàm nhỏ giọng hỏi: "Bên trái canh gác chặt chẽ, bên phải lỏng lẻo hơn, nhưng chúng ta phải đi vòng. 3km, nên đi như thế nào?"

Dương Phàm cười cười chỉ vào đôi giày dưới chân Lý Thi Hàm nói: "Cô hỏi như vậy có xứng đáng với đôi giày cô đang mang không?"



Lý Thi Hàm tỏ ra bối rối, không biết Dương Phàm có ý gì. "Metersbonwe*, không đi theo con đường thông thường." Dương Phàm nói một cách chậm rãi.

*Tập đoàn Metersbonwe, được tiếp thị là Mét / bonwe là công ty may mặc thường phục hàng đầu của Trung Quốc.

Hắn vòng tay qua eo Lý Thi Hàm, nhảy lên, hai người xuất hiện trên vách đá.

Dương Phàm cười nói: "Lần sau cô mặc XTEP*, ta sẽ dẫn ngươi đi trải nghiệm cảm giác bay lượn."

*Xtep International Holdings Limited là một công ty sản xuất thiết bị thể thao của Trung Quốc có trụ sở tại Vịnh Kowloon, Hồng Kông.

Lý Thi Hàm kinh ngạc hỏi: "Siêu Phàm Cảnh?"

Siêu Phàm Cảnh, đúng như tên gọi, là một cảnh giới vượt ngoài sức tưởng tượng của người thường.

Dương Phàm cười không nói gì.

Lý Thi Hàn trực tiếp hất bàn tay đang chiếm tiện nghỉ của hắn, có chút tức giận nói: "Anh có thể bỏ tay ra trước được không?”

"Phía trước có người, cẩn thận một chút."

Mặc dù có chút tức giận nhưng Lý Thi Hàm vẫn nhắc nhở, dù sao nơi này không phải là nơi an toàn.

Lúc này màn đêm lặng lẽ buông xuống, xung quanh dần dần trở nên tối tăm.

Dương Phàm bị Lý Thi Hàm hất tay ra, trong lòng có chút không vui nên lạnh nhạt nói: "Mau lên, tôi đang vội.

Lý Thi Hàm cũng muốn nhắc nhở thì đã nghe được. tiếng hét lớn ở phía trước: "Ai đó, dám xông vào..."