Sau khi ăn cơm xong, Vương Thiến vui vẻ rời đi.
Vương Lệ Trữ phải đến công ty họp, Dương Phàm đành về nhà một mình.
Đến tối, Dương Phàm nằm trên giường, nhắm mắt lại, đầu óc toàn nghĩ đến đôi gò bồng đào mềm mại trắng nõn đó nên mãi không ngủ được.
Hăn cầm điện thoại nhắn tin cho Vương Lệ Trữ: "Tôi đến chỗ chị nhé?"
Không lâu sau, Vương Lệ Trữ trả l làm gì?"
Dương Phàm vội vàng trả lời: "Đến chỗ chị thì phải có chuyện chứ, làm chuyện ấy không?”
Tin nhắn vừa gửi đi thì đã nhận được tin nhắn trả lời của Vương Lệ Trữ: "Cút."
Chỉ thấy một chữ, Dương Phàm không hiểu ý cô ta, đành nhăn tin hỏi lại: "Vậy đến biệt thự của chị hay biệt thự của tôi?"
Vương Lệ Trữ nhanh chóng nhăn tin lại cho hẳn: "Tới chỗ cậu."
Dương Phàm nhìn ba chữ này mà chìm vào suy tư, đợi mãi cũng không nghe thấy tiếng chuông cửa.
Dương Phàm lại lấy điện thoại nhắn tin cho Vương Lệ Trữ: "Tôi đợi chị ở nhà nhé?"
Không lâu sau, tin nhắn của Vương Lệ Trữ đã được gửi đến: "Cậu đợi đấy."
Đợi mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì, Dương Phàm có chút bực bội.
Người ta bảo phụ nữ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, xem ra đúng là như vậy.
Ban ngày còn rất chủ động, sao tối lại thế này?
Lại qua một lúc nữa, vẫn không có chút động tĩnh nào, Dương Phàm thầm mắng: "Thảo nào người †a nói phụ nữ chỉ làm chậm tốc độ rút kiếm."
Nói không chừng đúng là như vậy.
Dương Phàm thấy không còn hy vọng, hắn tắt điện thoại, ngồi dậy trên giường bắt đầu tu luyện.
Những ngày này, khi giao đấu với người khác, hắn cơ bản chỉ dùng một chiêu, những chiêu thức võ thuật đã học trước đó thì đã trở nên khá xa lạ.
Xem ra sau này không thể nóng vội như vậy nữa.
Một đêm không ngủ, mãi đến trưa ngày hôm sau, Dương Phàm mới thoát khỏi trạng thái nhập định, đêm qua hắn đã nhớ lại tất cả những gì mình đã học được trong đời.
Sau khi rửa mặt, Dương Phàm vừa mở điện thoại thì nhận được tin nhắn của Vương Lệ Trữ.
Sau đó còn có hai cuộc gọi nhỡ cũng là của Vương Lệ Trữ.
Hóa ra là nửa tiếng sau khi hắn tắt máy, Vương Lệ Trữ đã gửi một đoạn video, chính là cảnh họp ở văn phòng.
Gửi video xong còn kèm theo một biểu tượng cảm xúc che miệng cười trộm.
Mười phút sau khi biểu tượng cảm xúc được gửi đi, lại có một tin nhắn văn bản: "Tôi về nhà rồi."
Dương Phàm cười khổ, cuối cùng vẫn là do mình quá nóng vội, không hiểu được đạo lý "cơm ngon không sợ muộn".
Hắn vội vàng trả lời Vương Lệ Trữ một tin nhắn: "Xin lỗi, hôm qua tôi tắt máy luyện võ rồi."
Sau khi trả lời, hắn đi ăn sáng.
Mãi đến khi ăn sáng xong, hắn mới nhận được tin nhăn trả lời của Vương Lệ Trữ: "Hôm qua có ai ngủ ở biệt thự của cậu không?”
Dương Phàm cầm điện thoại lên, không cần suy nghĩ, trực tiếp trả lời: "Không có, chỉ có tôi và một thư ký."
Vương Lệ Trữ trả lời ngay một tin nhắn: "Cậu cũng thật là thành thật, cậu luyện chiêu thức gì thế?"
Dương Phàm không để ý thấy Vương Lệ Trữ đã hiểu lầm, cười đáp: "Tôi luyện hết tất cả các chiêu thức đã học, cả đêm không ngủ, vừa mới luyện xong."
Thấy Vương Lệ Trữ mãi không trả lời, Dương Phàm tưởng cô ta đi làm rồi.
Dù sao thì "Xuân Phong Hải Đường" vừa mới bắt đầu bán, đó cũng là một dự án lớn của Thương hội Thuận Thái. Mấy ngày nay cô ta chắc chắn sẽ không được nhàn rỗi.
Nghĩ đến đây, Dương Phàm nằm thẳng trên ghế sofa, cầm điện thoại chơi game.
Buổi chiều, Dương Phàm nhận được điện thoại của Sở trưởng Hầu.
Để cảm ơn Dương Phàm đã cứu mạng, Sở trưởng Hầu đã tổ chức một bữa tiệc tại khách sạn Thiên Hải.
Dương Phàm vốn thấy không cần thiết, nhưng Sở trưởng Hầu kiên quyết nên hắn đành phải đồng ý.
Phải nói là Sở trưởng Hầu có mối quan hệ khá rộng, trong phòng tiệc có rất nhiều người. Sở trưởng Hầu đích thân đứng ở cửa phòng tiệc đón khách. Thấy Dương Phàm đến, ông ta vui mừng tiến lên chào hỏi.
'Thấy ông ta khá bận rộn, Dương Phàm tự vào phòng tiệc, đi dạo tùy ý.
Vừa mới bước vào phòng tiệc, Dương Phàm đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, chính là Tô Mộng Dao.
'Tô Mộng Dao mặc một chiếc váy bó eo màu đen, chính là chiếc váy đặt may riêng mà trước đây Dương Phàm đã đặt cho cô ấy.