Thấy Tô Mộng Dao rời đi, Dương Phàm trực tiếp trở về biệt thự.
Sau khi về đến nhà, hắn vội vàng lấy tằm đen ra, trộn một ít thảo dược, bắt đầu luyện chế đan dược.
Rất nhanh, hơn nửa tiếng sau, Dương Phàm đã luyện chế thành công một lò đan dược.
Sau khi Dương Phàm mở lò luyện đan ra nhìn thì nhíu mày.
Sư phụ từng nói Cổ trùng có thể dùng để luyện chế ra đan dược phẩm chất không thấp.
Chỉ là hãn nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao hắn lại luyện ra một lò Tôi Linh đan cấp bốn, cấp bậc cũng chỉ tăng lên một cấp.
Chẳng lẽ tư thế luyện đan không đúng?
Hắn lấy ra một bình sứ, bỏ đan dược trong lò vào.
Lúc này, điện thoại của Dương Phàm vang lên.
Thấy là Trương Nguyệt Anh gọi đến, Dương Phàm trực tiếp nhấn nút trả lời.
"Cháu nghe, dì Trương." Giọng nói lo lắng của Trương Nguyệt Anh vang lên từ đầu bên kia của điện thoại: "Tiểu phàm, cháu mau đến đây đi, Đại Cường, Đại Cường muốn tự tử trong nhà."
Nghe Trương Nguyệt Anh nói vậy, Dương Phàm hơi giật mình, đang êm đẹp tại sao lại nghĩ quẩn vậy?
Không có thời gian suy nghĩ, hắn an ủi: "Dì Trương, đừng lo lắng, cháu sẽ đến ngay."
Sau khi Dương Phàm nói xong, hắn cúp điện thoại rồi vội vã ra ngoài.
Hắn lái xe về phía nhà Cao Đại Cường.
Đến nhà Cao Đại Cường, Trương Nguyệt Anh mở cửa cho Dương Phàm, chỉ vào một căn phòng rồi khóc lóc kể lễ: "Vừa rồi dì thấy nó trở về còn cầm theo một bình thuốc trừ sâu DDVP vào phòng."
"Dì gọi nó thế nào nó cũng không trả lời, tiểu Phàm con mau nghĩ cách đi."
Dương Phàm không chút do dự, giơ chân đá về phía cánh cửa đang đóng chặt.
Rầm một tiếng, cánh cửa mở ra. Dương Phàm thấy Cao Đại Cường ngồi ngây ngốc ở mép giường, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, mới cảm thấy yên tâm.
Hắn nói với Trương Nguyệt Anh: "Dì, không sao đâu, dì đi nghỉ ngơi trước đi, để cháu tâm sự với cậu ta."
Dương Phàm bước vào phòng, giơ tay đập vào đầu Cao Đại Cường một cái.
"Thằng nhóc này đang làm cái gì vậy hả?" Tay phải Cao Đại Cường cầm chai thuốc trừ sâu DDVP, tay trái cầm nắp chai, ngẩng đầu lên, nói một cách vô cảm: "Anh Phàm, em thất tình rồi."
Dương Phàm nghe vậy thì sửng sốt, thằng nhóc này hay thật, vừa mới hết bệnh có mấy ngày mà đã kết thúc một mối tình?
Đúng là đến cũng nhanh đi cũng nhanh!
Dương Phàm chỉ vào thuốc trừ sâu DDVP trong tay Cao Đại Cường nói: "Uống cái này không chết được đâu, lần sau nhớ mua thuốc diệt cỏ Paraquat uống mới chết được."
Cao Đại Cường: "..."
Anh không an ủi em thì thôi, tại sao còn nói như vậy?
Dương Phàm cười nói: "Đưa nắp chai cho tôi."
"Để tôi xem có chai nào nữa không, tôi uống cùng cậu."
Cao Đại Cường trợn mắt nhìn Dương Phàm, đậy nắp. chai thuốc trừ sâu DDVP lại rồi ném sang cạnh cửa sổ.
"Anh không thể an ủi người ta được à."
Dương Phàm nghiêm túc nói: "Không."
Thấy Cao Đại Cường không lên tiếng, Dương Phàm cười hỏi: "Chia tay với ai?"
Cao Đại Cường khit mũi rồi mới trả lời: "Một biên tập. viên."
Dương Phàm dở khóc dở cười hỏi: "Có phải đã tặng quà cho người ta không?”
Cao Đại Cường có chút xấu hổ trả lời: "Tặng, tặng hết mấy chục nghìn."
Dương Phàm đập vào ót Cao Đại Cường một cái: "Chỗ này của cậu chứa nước à?"
Cao Đại Cường ngây ngốc nói: "Cái này sao trách em được?”
"Em cũng đâu muốn tặng, nhưng cô ấy kêu em là đại ca rất ngọt ngào."
"Hai ngày nay em không tặng quà cho cô ấy nên cô ấy không để ý đến em, còn block em nữa."
Dương Phàm cố gắng không cười thành tiếng.
Cậu gọi cái này là yêu đương hả? Người ta đang đóng kịch thôi.
Kỹ nữ bất nghĩa, diễn viên kịch thì vô tình cậu không biết à.
Hắn không biết nói gì mới tốt nên vỗ vai Cao Đại Cường an ủi: "Quên đi, quên đi, chỉ có mấy chục ngàn thôi, sao lại nghĩ quẩn vậy?”