Hai người bước ra khỏi trung tâm thương mại Ginza, khi đến bãi đỗ xe thì sững sờ tại chỗ.
Vì bọn họ nhìn thấy một chiếc BMW 5 Series đậu phía trước xe của bọn họ, chặn kín xe của họ bên trong.
Chiếc Ferrari của Tô Mộng Dao đã gửi đến cửa hàng 4S để bảo dưỡng, nên lần này cô ấy lái chiếc Audi đời cũ của bố mình.
Phía sau bãi đỗ xe là một cái hồ trồng hoa cao. khoảng hơn một mét, phía trước lại bị chặn, đương nhiên xe không thể di chuyển ra ngoài.
Dương Phàm đến phía trước chiếc BMW 5 Series, nhìn qua kính chắn gió trước một cái, không có người trong xe, trên bảng điều khiển cũng không để lại số điện thoại.
Thấy xung quanh không có ai, Dương Phàm lấy điện thoại ra gọi điện.
Vương Huy thấy Dương Phàm gọi đến nên vội vàng trả lời.
"Chủ tịch Dương, có dặn dò gì ạ?" Dương Phàm bình tĩnh nói: "Dùng loa thông báo của trung tâm thương mại báo với chủ xe biển số 7458 xuống di chuyển xe ra ngoài."
Vương Huy liên tục đồng ý, một phút sau, tiếng loa thông báo trong trung tâm thương mại vang lên.
"Chủ sở hữu xe biển số 7458, vì để tránh trầy xước, vui lòng xuống di chuyển xe sau khi nghe thông báo."
Sau khi loa thông báo ba lần, mới chuyển sang phát nhạc.
Dương Phàm và Tô Mộng Dao ở trong xe đợi một lát, thấy không có ai xuống, Dương Phàm nói: "Xem ra người này tạm thời không thể xuống được, hay là chúng ta đi xem phim được không?”
Tô Mộng Dao ngạc nhiên hỏi: "Vừa rôi không phải anh vội vàng muốn về nhà à, không thì em ở đây đợi, anh đón xe về trước đi."
Dương Phàm cười nói: "Cũng không gấp lắm, hơn nữa về nhà cũng không thể vui vẻ với em."
Tô Mộng Dao bĩu môi nói: "Tất nhiên, nhưng nếu Đường Ngữ Yên ở nhà thì sẽ khác."
Thấy Dương Phàm không nói gì mà chỉ cười ngây ngô, Tô Mộng Dao tiếp tục hỏi: "Ở cùng với em vui hơn hay ở cùng với Vương Lệ Trữ vui hơn."
Dương Phàm không có đáp lại mà mở cửa bước xuống xe: "Em có đi không, không thì anh đi một mình."
Tô Mộng Dao cười ngọt ngào: "Đi, sao lại không đi, em không đi chẳng phải là cho người khác cơ hội sao?"
Dương Phàm nhìn cô ấy một cái, hỏi nhiều như vậy làm gì? Em làm sao hiểu được sự vui vẻ của đàn ông, tất nhiên là có cả ba người là vui nhất.
Hai người đi xem phim trên tầng 4 của trung tâm thương mại, hai tiếng sau khi quay lại thì thấy chiếc BMW vẫn còn chặn ở đó.
Vương Huy vừa gọi điện cho Dương Phàm để hỏi thăm vị trí, Dương Phàm nói hắn đang đi xem phim, nên Vương Huy mới không đến.
Ban đầu cho rằng người ta chỉ đỗ xe tạm thời nên không trách gì, nhưng không ngờ đã đỗ đó lâu mà vẫn chưa lái đi, loa thông báo của trung tâm thương mại cũng không để ý, trong lòng Dương Phàm có chút tức giận.
Hản gọi điện cho Vương Huy, để ông ta kiểm tra camera giám sát và cử người gọi cho chủ xe.
Dương Phàm muốn xem ai lại bất cẩn như vậy, đỗ xe bừa bãi không để lại số điện thoại?
Sau khi nhận được cuộc điện thoại, Vương Huy ngay lập tức chạy đến phòng bảo vệ để lấy hình ảnh từ camera giám sát của bãi đỗ xe.
Thấy là bốn thanh niên có dáng vẻ lưu manh đỗ xe ở đó, rồi đi lên tâng năm chơi bi-a ở phòng bi-a.
Vương Huy nhanh chóng gọi vài người bảo vệ lên lên tầng năm để tìm người.
Không mất nhiều thời gian, bốn thanh niên hùng hổ đi xuống, theo sau bọn họ còn có vài người bảo vệ.
Vương Huy chạy tới xin lỗi Dương Phàm.
Dương Phàm kêu ông ta trở lại làm việc, chuyện này. không phải tại ông ta.
Vương Huy thấy Dương Phàm cố ý muốn đuổi mình đi nên dẫn theo nhân viên bảo vệ rời đi. Bốn thanh niên ăn mặc lòe loẹt, một số đeo khuyên tai, có một số đeo khuyên mũi.
Tóc thì nhuộm đủ loại màu sắc, trên người còn xăm đầy hình xăm lộn xộn.
Một thanh niên nhuộm tóc đỏ bước tới, mất kiên nhãn nói với Dương Phàm: "Hối cái gì mà hối, gấp về nhà lo hậu sự hay gì!"
Khi nhìn thấy Tô Mộng Dao, ánh mắt hắn ta lập tức sáng lên.
"Ui, em gái này được đấy." Hản ta không để ý đến Dương Phàm, mỉm cười nói với Tô Mộng Dao: "Em gái, đi theo tên lái Audi này có gì hay, anh dẫn em đi hóng gió được không?”
Tô Mộng Dao tỏ ra chán ghét, giận dữ nói: "Nhanh chóng lái xe của anh đi đi, chúng tôi đang chờ đi đấy."
Thanh niên tóc đỏ cười ha ha: "Đừng nóng vội."