Tuyệt Thế Long Thần

Chương 19




Hắn đưa tay vỗ vào mông Tô Mộng Dao: “Đi thôi, đồ ngốc.”

Tô Mộng Dao khẽ run lên, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng trở lại.

“Anh… anh thật không biết xấu hổ.”

Dương Phàm không trêu chọc cô nữa mà quay người đi về phía con đường mình vừa đi tới.

Tô Mộng Dao cũng theo sau.

“Đường núi nhiều đất đá, cô cấn thận một chút, chú ý an toàn.”

Tô Mộng Dao trong lòng còn khó chịu vì cái vỗ mông vừa rồi, tức giận nói: “Không cần anh nhắc”

“A!”

Vừa dứt lời, Tô Mộng Dao đột nhiên mất thăng bằng, ngã xuống đất.

“Lại xảy ra chuyện gì thế?”

Dương Phàm quay lại.

“Hình như chân tôi bị bong gân rồi.” Tô Mộng Dao ngượng ngùng nói.

“Haiz…” Dương Phàm quỳ xuống đỡ lấy chân trái của Tô Mộng Dao.

“Đau… đau quá, nhẹ nhàng một chút.”

Dương Phàm trợn mắt nhìn cô ấy: “Cô có thể đừng r3n rỉ như vậy được không?”

Hắn nhẹ nhàng đặt chân cô ấy xuống rồi nói: “Xem như tôi xui xẻo vậy, để tôi cõng cô xuống núi.”

Nhìn thấy Tô Mộng Dao do dự, Dương Phàm giả vờ bất đắc dĩ.


“Nếu cô không muốn thì thôi, tôi đi trước đây. Cô tự tìm cách đi nhé!”

Nói xong, hắn quay người bỏ đi.

“Anh…!!!”

Tô Mộng Dao tức giận nói: “Anh là loại người gì vậy? Tôi còn có thể nghĩ ra cách khác sao?”

Tô Mộng Dao có thể gọi điện kêu cứu, nhưng với ngọn núi to như vậy, cô ấy thậm chí còn không biết mình đang ở đâu.

Hơn nữa, cách đó không xa còn có người vừa chết, cô ấy cũng không dám ở đây một mình.

“Anh mau quay lại!”

Dương Phàm mới đi được vài bước, lại quay lại.

Đỉ tới chỗ Tô Mộng Dao, hắn lẩm bẩm: “Phiền chết đi được!”

Vừa nói, hắn vừa cúi người ôm Tô Mộng Dao rồi đi xuống núi.

Tô Mộng Dao không nói thêm gì nữa, khuôn mặt đỏ bừng hơi hướng ra ngoài.

Dù vậy, cô ấy vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Dương Phàm.

Khó tránh khỏi có chút bối rối.

“Hay là… anh cõng tôi đi?1

Dương Phàm cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, hắn liền cõng Tô Mộng Dao trên lưng, tay không chút kiềm chế được mà đặt lên mông của cô ây.

Hẳn nhéo một cái thật mạnh, lập tức cảm nhận được Tô Mộng Dao cố gắng nhướn người ra sau, muốn cách xa hắn, hắn liền cười tinh nghịch.

“Cô ngả người ra sau xa như vậy là muốn tôi cõng cô mệt chết sao?”


Tô Mộng Dao bất đắc đr đành phải dựa cả người vào lưng Dương Phàm, vòng tay qua cổ hắn.

Cảm nhận được sự mềm mại cọ vào lưng, Dương Phàm chậm rãi đi xuống núi.

Dưới chân núi, Dương Phàm đặt Tô Mộng Dao lên một tảng đá.

Hắn nâng nhẹ lấy chân Tô Mộng Dao rồi cởi giày cô ấy ra.

“Anh muốn làm gì?” Tô Mộng Dao hỏi.

“Cái vết thương này của cô…”

“Ah…!!!”

Tô Mộng Dao cảm thấy chân cực kỳ đau nhức, vội vàng hét lên.

“Xong rồi.”

Dương Phàm vừa nói vừa giúp cô ấy mang giày.

“Đứng dậy và cố gắng bước vài bước thử xem.”

Tô Mộng Dao đứng dậy, nghỉ hoặc đỉ vài bước.

“Thật sự đã khỏi rồi! Anh làm sao mà hay vậy?”

“Cô để ý tôi làm như thế nào làm gì, miến là thấy thoải mái là được rồỉ.”

“Cô không biết tôi là bác sĩ à?”

Dương Phàm bình tĩnh nói.

“Anh… tại sao lúc đầu không sớm giúp tôi chữa khỏi đi?” Tô Mộng Dao đi thêm mấy bước, nghỉ ngờ hỏi.

Dương Phàm trợn mắt nhìn cô ây, nói nhảm: “Lúc mớỉ bị thương, cơ bắp căng cứng, không thích hợp để chữa ngay lúc đó.”

Tô Mộng Dao ngơ ngác gật đầu, nói: “ô, cảm ơn nha!”

Dương Phàm nghĩ thầm: đúng là đồ ngốc mà.

Lúc đầu mà chữa khỏi luôn làm sao có thể

ăn được đậu hũ của cô?