Tuyệt Thế Long Thần

Chương 13




Dương Phàm ngồi ở một bên nghịch di động, Tô Mộng Dao cũng không nói thêm gì nữa.

Phía trước là một lỗ par 3, Từ Khôn là người phát bóng đầu tiên.

Hắn ta mất ba cú đánh mới đưa được bóng vào lỗ.

Hàn Thái cười nói: “Một cú đánh tiêu chuẩn, quả nhiên là Từ tiên sinh, thật sự rất lợi hại.”

Tống Mỹ Kiều ở một bên liếc mắt nhìn Dương Phàm: “Hàn thiếu thường xuyên tới đây luyện tập, đương nhiên rất giỏi rồi, không giống như một số người ngay cả lỗ golf như thế nào cũng không biết, có lẽ là lần đầu tiên tới đây đì”

Dương Phàm khẽ mỉm cười, ngang đầu nói: “Thật ra có thể trực tiếp không cần thêm từ “có lẽ” vào đâu.”

Sau đó hắn tiếp tục chơi với điện thoại dỉ động của mình.

Tô Mộng Dao đi tới trước mặt Tống Mỹ Kiều, phàn nàn: “Mỹ Kiều, cậu đang làm gì vậy?”

Tống Mỹ Kiều nhỏ giọng hỏi: “Mộng Dao, cậu thật sự nghiêm túc đó chứ, cậu thích hắn ở

điểm nào? Đừng ngốc nghếch như vậy được không?”

“Đừng quan tâm hắn ta làm gì. Một người quê mùa như hắn làm sao có thể chơi môn thể thao quý tộc như đánh golf được?”

Hàn Thái ở một bên cũng nói: “Là người thì ắt hẳn nên nhận thức rõ về bản thân mình, đừng vọng tưởng rằng đỉa có thể đeo được chân hạc”

Tô Mộng Dao có chút không vui nói: “Được rồi, chúng ta đánh golf đỉ.”

Tô Mông Dao cầm gậy và bắt đầu phát bóng.

Vì tâm trạng không quá tốt nên cô ấy phải đánh tám gậy mới vào được lỗ par 3.

Tống Mỹ Kiều nói: “Mộng Dao, hôm nay làm sao vậy? Tại sao toàn đánh vào lỗ nước?”

Vừa nói, cô ta vừa đi thẳng đến điểm phát bóng để phát bóng.

Sau bốn gậy, bóng cũng đã vào lỗ.

Sau lỗ par 3 đầu tiên, mọi người tiếp tục lên xe sang hố par 4 tiếp theo.

Tâm trạng của Tô Mộng Dao cực kỳ không tốt, cô ấy vốn muốn giới thiệu Dương Phàm với mấy người bạn, không ngờ bọn họ lại giễu cợt

hắn.

Cô ấy đánh mấy lần đều trúng vào lỗ nước, khiến cô ấy càng ngày càng cáu kỉnh hơn.

Khỉ đến lượt Tô Mộng Dao phát bóng, Tổng Mỹ Kiều cười nói: “Mạnh Dao, nếu thật sự không đánh được, hay là để Hứa thiếu tay cầm tay đến chỉ cho cậu nhé.”

Hàn Thái cũng nói: “Đúng vậy, Hứa thiếu chính là một cao thủ, ba par và hai bogey đều ở trình độ của tuyển thủ chuyên nghiệp”

Par chính là đánh bóng vào lỗ với số gậy quy định, một lỗ par 3 được hoàn thành trong 3 gậy-

Bogey là một cú đánh phụ, có nghĩa là phải mất bốn cú đánh để đưa bóng vào lỗ trên lỗ par 3.

Tô Mộng Dao có chút oán hận nhìn Dương Phàm: “Dương Phàm, anh lại đây đánh giúp tôi đỉ, hôm nay tâm trạng tôi không được tốt.”



“Thôi bỏ đi, hắn là một tên quê mùa, có lẽ có đánh đến tối vần chưa đánh xong đâu!”

“Đúng vậy, cậu thật sự hy vọng rằng hắn có thể đánh trúng lỗ à?”

Tống Mỹ Kiều và những người khác đều tỏ ra khinh thường.

Dương Phàm chậm rãi đứng dậy, từ từ đi tới, nghe nói có thể tay cầm tay chỉ dạy, hắn có chút hứng thú.

Hắn mỉm cười với Tô Mộng Dao, nói: “Tôỉ dạy cô, chuyện này có khó gì.”

Nghe vậy, Từ Khôn cười nói: “Câu nói này khá lắm, tôi cũng không biết trình độ của anh giỏi đến đâu, tôi muốn chờ xem anh có thể đánh dễ dàng như thế nào.”

Tống Mỹ Kiều ở một bên bĩu môi nói: “Giả bộ, tay của anh bị chuột rút còn có thể đánh được sao?”

Dương Phàm khẽ mỉm cười: “Não của cô úng nước còn được, tay của tôi chuột rút thì có làm sao?”

Anh ta đến bên cạnh Tô Mộng Dao, lấy ra một cây gậy số một, cân nhắc fôỉ đưa cho Tô Mộng Dao.

Tất nhiên hắn không phải chưa từng chơi trò này bao giờ, trên núi Nhị Long còn có sân golf riêng của Lão Đạo.

Sở dĩ lúc đầu hắn nói bị chuột rút ở tay chẳng qua vì hắn không thích để ý đến một số người mà thôi.

Bây giờ có cơ hội chỉ dạy, hắn đương nhiên

sẽ không bỏ qua.

Hắn đứng sau lưng Tô Mộng Dao, vỗ nhẹ lên vai cô ây.

“Thả lỏng ra nào, đừng quá căng thẳng.”

Xúc cảm trên tay rất tốt, hóa ra vai cô ấy lại mịn màng như vậy.

Hắn vòng qua phía sau Tô Mộng Dao, đưa hai tay ra phía trước đặt lên tay cô ây.

“Ánh mắt nhìn về lỗ bóng và cảm nhận chiều gió.”

Vừa nói, hắn vừa vẫy tay vung nhẹ gậy vài lần.

Tô Mộng Dao giới thiệu với mọi người Dương Phàm là bạn trai, cô ấy vốn hy vọng có thể thoát khỏi sự theo đuổi của Từ Khôn.

Không ngờ Dương Phàm lại nhân cơ hội ăn đậu hũ của cô, trước mặt mấy người bọn họ cô ấy không muốn đánh hắn, chỉ có thể âm thầm chửi trong lòng mấy tiếng lưu manh, đồng thời khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy cũng dần ửng đỏ lên.

Từ Khôn ở bên cạnh nhìn thấy hai người thân mật như vậy, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh.

Trong lòng hắn ta toan tính sẽ cho Dương

Phàm một bài học nhớ đời, nếu như đã dám cướp người con gáỉ của hắn ta, hắn ta đương nhiên sẽ không buông tha Dương Phàm.

“Cuối cùng có đánh bóng hay là không, còn không đánh thì là quá thời gian đó!”

Dương Phàm tranh thủ thời gian nắm lấy mu bàn tay trắng nõn của Tô Mộng Dao, nhẹ nhàng vung gậy vài lần, dùng lực trực tiếp phát bóng.

Nhưng quả bóng vẫn nằm ở đó, bất động.



Như câu người ta thường nói: Dù bạn có đánh hay không thì bóng vẫn ở đó.

“Ha ha, cái này nhà quê này, nhìn tư thế cầm gậy còn tưởng rằng hắn biết đánh golf”

“Buồn cười chết đi mất, hóa ra đánh chẳng ra làm sao, rác rưởi, vẫn nên để Từ thiếu chỉ dạy thì hơn.”

Hàn Thái cùng Tống Mỹ Kiều thấy vậy lại bắt đầu chế nhạo.

Dương Phàm không để ý tới ánh mắt hung ác của Tô Mộng Dao, mỉm cười xòe tay ra: “Đây chỉ là chút sai lầm nhỏ thôi”

Hắn cầm cây gậy lên, đưa cho Tô Mộng Dao, lặp lại động tác vừa rồi.

Tô Mộng Dao vốn đã tức giận muốn nổ đom đóm, cô thầm nghĩ: Sớm đã biết như vậy, mình không nên mang kẻ vô liêm sỉ này đến đây làm gì.

“Cầm gậy.” Dương Phàm nhắc nhở, đột nhiên dùng lực, quả bóng bay ra ngoài theo hình vòng cung.

Không lâu sau, tiếng của nhân viên vang lên qua bộ đàm: “Một gậy trúng lỗ, cú đánh quá tuyệt vời.”

Từ Khôn và những người khác nghe thấy điều này đều sửng sốt, đây là lỗ par 4, cách xa hơn 200 mét, bằng mắt thường vốn không thể nhìn thấy rõ vị trí của nó.

“Hắn thật sự đã đánh trúng, thật là may mắn.” Tống Mỹ Kiều là người đầu tiên tỉnh táo.

Đây là hố par 4 mã 260, người chơi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được vị trí, ai cũng không thể tin rằng Dương Phàm lại có thể chỉ dùng một gậy có thể đánh trúng lổ.

Mọi người đều rất kinh ngạc, cứ cho là nhờ may mắn đỉ chăng nữa thì trình độ của hắn cũng không thể xem thường được.

Sau khi Tống Mỹ Kiều và Hàn Thái đánh vài gậy, bọn họ đỉ đến lỗ par 5 tiếp theo.

Từ Khôn cảm thấy cực kỳ tức giận khi thấy Dương Phàm và Tô Mộng Dao thân thiết như vậy, hơn nữa việc Dương Phàm còn có thể đánh một gậy trúng lỗ khiến hắn ta rất ghen tị.

Lỗ par 5 này khoảng cách gần 500 mét, với trình độ của hắn ta vốn chỉ cần bảy gậy, nhưng lần này hắn ta phải đánh mười một gậy mới có thể đưa bóng vào lỗ.

Tiếp theo lại đến Tô Mộng Dao.

Dương Phàm tự nhiên sẽ không trực tiếp đánh bóng, dù sao hôm nay chỉ dạy mới là chính sự của hắn.

Có lần đầu tiên thì sẽ có vô số lần, Tô Mộng Dao chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi bị tên lưu manh này ăn đậu hũ.

“Vừa nãy hắn rất may mắn, tôi thật sự muốn xem lần này hắn còn có thể trong số gậy tiêu chuẩn đánh bóng trúng lỗ hay không?”

“Bỏ đi, cậu thật sự cho rằng hắn là thiên tài sao, lỗ par 5 này dài hơn 400 mét, nếu như hắn có thể làm như vậy, thì tôi sẽ án luôn quả bóng này”

Dương Phàm đương nhiên sẽ không để ý tới sự giễu cợt của những người này, chẳng có ý nghĩa gì cả.

Dương Phàm vẫn ở phía sau Tô Mộng Dao, hai tay đặt lên mu bàn tay trắng nõn mềm mại của cô ấy.

Tư thế này thật sự còn có thể gây nghiện.

Sau khi vung gậy vài lần, Dương Phàm trực tiếp dùng lực, đánh mạnh quả bóng thẳng lên trời.

“Chết tiệt, hắn đánh đi đâu vậy?” Hàn Thái khinh bỉ khi nhìn thấy quả bóng bay cao như vậy.

Từ Khôn còn nói đùa: “Nhỡ đánh trúng máy bay, rồi làm nó rơi xuống đây, anh có tiền đền khônq vậy?”