Trong lòng Hầu Hiểu Linh thầm măng Dương Phàm là đồ lưu manh, cô ta nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt đầy xem thường.
Dương Phàm đã tinh ý nhận ra nét mặt của cô ta, hắn nở một nụ cười xấu xa.
Hầu Hiểu Linh có khuôn mặt thanh tú, tuy không phải kiểu xinh đẹp tuyệt trần như Vương Lệ Trữ hay Tô Mộng Dao, nhưng cũng có một vẻ đẹp riêng.
Đặc biệt là đôi mắt mơ màng của cô ta, rất có sức hấp dẫn.
Cô ta có mái tóc ngắn ngang vai, mặc quần jean màu xanh da trời phối với áo phông trắng, bên ngoài khoác một chiếc lụa mỏng, trông rất năng động.
Thân hình hơi gầy của cô ta cũng khiến người ta phải xiêu lòng.
Dương Phàm trực tiếp ném quả cầu thuỷ tinh vào ngọc bội không gian.
Hắn nói với Hầu Hiểu Linh: "Bây giờ đã tìm ra nguồn gốc của tà khí, đã đến lúc loại bỏ khí âm sát trong cơ thể cô."
Hầu Hiểu Linh gật đầu, duõi tay ra trước mặt Dương Phàm.
Lúc nãy ở Bách Thảo Đường, cô ta đã thấy Dương Phàm loại bỏ tà khí cho ba mình như vậy.
"Không thể làm như vậy được." Dương Phàm nghiêm túc nói: "Tà khí trong cơ thể ba cô được tạo ra do tiếp xúc gần, hoàn toàn khác với đẳng cấp tà khí trong người cô."
Hầu Hiểu Linh hơi cau mày, nói: "Vậy tôi phải làm gì?"
Dương Phàm do dự một chút, sau đó nói: "Phải cởi quần áo"
Trái tim Hầu Hiểu Linh run lên, cởi quần áo? Làm vậy sao được? Trai đơn gái chiếc mà làm thế đúng là xấu hổ chết đi được.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đỏ bừng: "Nhưng mà... không còn cách nào khác sao?”
Dương Phàm lắc đầu nói: "Tà khí đã xâm nhập vào các cơ quan nội tạng của cô, muốn loại bỏ thì rất phức tạp."
"Nếu không loại bỏ hoàn toàn, cô có thể bị đột tử bất cứ lúc nào."
Hầu Hiểu Linh ngượng ngùng cúi đầu, suy nghĩ một lát, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô ta nhẹ nhàng hỏi: "Nếu giữ lại tà khí trong cơ thể thì chuyện gì sẽ xảy ra."
Cô ta cũng biết câu hỏi này có chút ngây thơ, nhưng cô ta vẫn muốn hỏi.
Dù sao thì việc cởi quần áo trước mặt một người đàn ông xa lạ có chút xấu hổ.
Dương Phàm nhìn cô ta, giải thích: "Lúc đầu thì cả người vô lực, dễ bị lạnh, giống như ba cô, bảy ngày sau cả người sẽ đen sạm, cơ thể cứng đờ."
"Thêm bảy ngày nữa da sẽ lở loét, bắt đầu rụng tóc, có thể tổn hại đến tâm trí, trở nên điên dại, còn bảy ngày nữa..."
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa."
Dương Phàm còn chưa kịp nói xong, cả người Hầu Hiểu Linh đã run rẩy, cắt ngang lời nói của hắn.
Dương Phàm xấu hổ cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ không chạm vào cô."
Nghe vậy, Hầu Hiểu Linh hơi thả lỏng, nhưng trong lòng lại cảm thấy không vui.
Nói như vậy là có ý gì, không phải là đang xúc phạm người khác sao?
Không chạm vào cô ta là sao, dù sao cô ta cũng là một người đẹp, không phải hắn đang coi thường sức quyến rũ của cô ta hay sao?
Tất nhiên, tốt nhất là không nên chạm vào, mặc dù nói như vậy có chút tổn thương.
"Vậy... anh... xoay người sang chỗ khác đi."
Cuối cùng Hầu Hiểu Linh cũng chịu khuất phục, dù sao thì những triệu chứng mà Dương Phàm đề cập quá đáng sợ.
Cả người sẽ đen sạm, làn da lở loét, còn có thể phát điên, đây là điều mà một cô gái yêu cái đẹp không thể chấp nhận được.
Dương Phàm không nói thêm gì nữa, hắn quay người lại, quay lưng về phía Hầu Hiểu Linh.
Một lúc sau, giọng nói của Hầu Hiểu Linh vang lên. "Như vậy được chưa?"
Dương Phàm xoay người lại thì thấy Hầu Hiểu Linh đang nằm trên giường chỉ mặc một bộ đồ lót màu hồng.
Da trắng như pha lê, sáng bóng như ngọc, hắn không nhịn được nuốt nước bọt.