Ba tháng sau, tin tức võ lâm minh chủ Bộ Kinh Vân cùng tan hôn thê tử ở chân núi Vân Mộng ngoài ý muốn gặp nạn truyền tới kinh thành, khiến cho danh hiệu núi Vân Mộng quỷ vực càng thêm vài phần khủng bố. Rõ ràng, việc Tề Tuyên cùng Bộ Kinh Vân bỏ trốn khiến cho Tề Hạo rơi vào đường cùng, rốt cục chính thức đăng cơ, trở thành tân hoàng Tề Quốc. Về phần Tề Tuyên, triều đình đối với bên ngoài tuyên bố băng hà. Nhưng có hai người có đánh chết cũng không tin Bộ Kinh Vân cùng Tề Tuyên đã chết ở núi Vân Mộng, hai người đó là Tề Tranh cùng Trữ Tiếu Mộng. Tề Tranh theo tin tức của chính mình, biết Bộ Kinh Vân cùng Trữ Tiếu Mộng là cùng môn, môn sư ở núi Vân Mộng, làm sao có thể chết ở nơi đó? Vì thế, hắn tìm gặp Trữ Tiếp Mộng, mà nàng đang thu thập hành lí, chuẩn bị tới núi Vân Mộng tìm hiểu. “Trữ cô nương muốn đi núi Vân Mộng?” Bị một thái giám kêu cô nương, Trữ Tiếu Mộng lắp bắp kinh hãi. “Ngươi là…..” “Tề Tranh.” Tề Tranh cũng không gạt nàng, nói thẳng thân phận. “Sư huynh nói con hoàng hậu chính là ngươi.” Nàng nghe qua danh hào hắn, nhưng chưa từng thấy người. “Đúng vậy.” ‘Ngươi tìm ta có việc?” Thần thái của nàng tản mát ra hương vị cùng trần thế vô tranh. Điều này khiến cho Tề Tranh cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Bất luận kẻ nào sau khi biết được thân phận chân thật của hắn, lại thấy hắn một thân trang phục thái giám, đều kinh ngạc, chỉ có Trữ Tiếu Mộng, hai mắt rõ ràng nhìn thẳng hắn, trong mắt lại không có hắn, có chút quái dị. Hắn đối với nàng nảy sinh tò mò, bất quá, chuyện trọng yếu trước mắt là làm rõ sinh tử của Bộ Kinh Vân cùng Tề Tuyên. “Trữ cô nương muốn đi núi Vân Mộng, bổn vương có thể đồng hành được không?” ‘Ngươi làm sao mà biết ta muốn đi núi Vân Mộng?” “Bộ thống lĩnh cùng Trữ cô nương xuất môn ở núi Vân Mộng, Bộ thống lĩnh lại ở trước cửa nhà mình bị hại, nếu ta là Trữ cô nương, ta sẽ hồi hia, biết rõ sự thật.” “Ngươi như thế nào biết được ta cùng sư huynh là người núi Vân Mộng?” Nàng nghĩ chuyện này trừ bỏ sư phụ, Bộ Kinh Vân, tiểu sư muội cùng nàng, không có người thứ năm biết. “Trên đời không có bí mật nào vĩnh viễn.” Mắt hắn bắn ra hàn quang, một thân sát khí. “Sư huynh nói qua, ngươi giống tiên hoàng dũng võ vô song, xem ra không giả.” Một cái chưa từng trải qua chiến trường, lại có được huyết sát oai phong, cho dù không có bản lĩnh xuất quân, cũng là viên hổ tướng anh dũng đấu tranh. “Đa tạ khích lệ. Chúng ta này mau xuất phát đi!” Hắn thực lo lắng cho an nguy của muội muội. “Hiện tại không phải lúc ra cung, ít nhất phải chờ đến tối.” Trong cung nơi nơi đều có cơ sở ngầm của Lí Hữu Hợp, nàng cũng không muốn dẫn một đám ruồi muỗi hồi sư môn. “Không vấn đề gì, này thám tử ta đã cho người thanh tẩy sạch sẽ, sẽ không có người truy được tung tích của chúng ta.” Hắn kỳ thực hoài nghi, Bộ Kinh Vân cùng Tề Tuyên ở núi Vân Mộng gặp nạn là do đại nội mật thám gây họa. Tình báo trieuf đình đều do Lí Hữu Hợp nắm giữ, hắn nếu thật tình muốn Tề Tuyên, Bộ Kinh Vân không ra được, cho người theo dõi bọn họ, sau đó ngầm phái sát thủ, cũng là có khả năng. Từ khi tin tức vợ chồng Bộ Kinh Vân chết truyền đến, hắn cũng rất hối hận, như thế nào có thể tin tưởng nhân phẩm Lí Hữu Hợp, nghĩ chỉ cần Tề Tuyên rời đi, Tề Hai công khai lộ diện, Lí Hữu Hợp liền sẽ không gây khó dễ cho Tề Tuyên, ngược lại một lòng phụ tá tân hoàng. Xem ra, Lí Hữu Hợp căn bản tâm không đúng, sớm có ý hành thích thích vua, chỉ có thể hận hắn không phòng bị đúng lúc. Tâm Tề Tranh như bị đao cắt. Trữ Tiếu Mộng không biết hắn ẩn sâu trong hoàng cung, còn có được thủ đoạn thông thiên. Nhưng nếu hắn đem phiền toái đều giải quyết, nàng cũng không lí do ở lại hoàng cung, gật đầu nói: “Vậy đi thôi!” Thân ảnh khinh phiêu giống như chậm chạp lại thật mau, bước đi, cước bộ giống như không chạm đất. Tiểu Đậu tử nhớ tới Tề Tuyên trước kia thường cùng hắn oán giận, Trữ Tiếu Mộng “u hồn công” chuyên môn hù chết người, nàng hoài nghi quỷ mị trong truyền thuyết có phải hay không do nhân sĩ võ lâm công phu tuyệt đỉnh hóa trang thành, bộ dáng kia vừa kiêu ngạo vừa đáng yêu. Muội muội hắn……. Hắn bảo hộ nàng mười năm, có thể nào để cho nàng tùy tùy tiện tiện liền bị hại? Lí Hữu Hợp, Chu Bằng! Trăm ngàn lần đừng để cho hắn phát hiện bọn họ liên quan việc sát hại Tề Tuyên, nếu không kia nợ mới thêm hận cũ, hắn muốn Lí, Chu hai nhà đền tội! Tính ngày, Tề Tuyên cùng Bộ Kinh Vân đã muốn ở sơn cốc Vân Mộng đợi năm nguyệt. Mà hắn, thủy chung hôn mê, chưa từng thanh tỉnh, thương thế cũng không có chuyển biến xấu. Độc thủ quỷ y vài lần tự mình giúp Bộ Kinh Vân trị liệu, Tề Tuyên đều cự tuyệt. Lão nhân trước đó thử cũng chưa từng thử, liền phán Bộ Kinh Vân không cứu, muốn hắn nói di ngôn, loại này đại phu Mông Cổ, Tề Tuyên như thế nào yên tâm đem Bộ Kinh Vân giao cho hắn chuẩn trị. Nhưng nàng cũng phát hiện thành tựu y thuật độc đáo của lão nhân, chỉ nhìn một cách đơn thuần, hắn có thể khiến cho con thỏ té gãy chân tiếp nhận móng vuốt cẩu, phẫu thuật xong con thỏ còn có thể vui vẻ, chỉ biết rằng lão nhân này y đức dù kém, bản lĩnh thật không sai. Chính là cá tính lão nhân rất quỷ dị, Tề Tuyên vô luận như thế nào cũng không thể để người trong lòng thành vật thí nghiệm của hắn. Chính nàng lật xem trân quý của lão nhân, qua năm nguyệt, đọc không dưới ngàn bản sách y, thậm chí ngay cả luyện đan, chế độc, dùng cổ thư nàng đều xem qua. Luận tri thức y học, nàng đã muốn không thua độc thủ quỷ y, hai người thua kém cũng chỉ là kinh nghiệm mà thôi. Lão nhân lần đầu tiên nhìn tháy người trẻ tuổi có tư chất như vậy, trong lòng ngứa ngáy, không chỉ một lần biểu hiện ý độ thu nhận để tử. Nhưng Tề Tuyên căn bản không thích hắn, nàng ghi hận thật cao, có thể sánh ngang trời đất, bất quá sử dụng linh đan diệu dược trân quý của lão nhân, nàng một chút cũng không nương tay, lấy những thứ gì đó giống như đò ăn trong nhà bếp chính mình. Một sớm tinh mơ, thanh âm chửi bậy của lão nhân đánh tan sương mù trường tồn trong sơn cốc. “Xú nha đầu, ngươi dám đụng đến tử ngọc chi của ta!” lão thiên gia, đáng thương quá đáng thương cho hắn! Sống quá hai trăm năm tuổi lại đấu không lại bị một tiểu cô nương hai mươi tuổi đầu khi dễ, ngay cả trân bảo dược thảo hắn dùng cả trăm năm trồng cũng không thể giữ, sống để làm gì?! “Kêu la cái gì? Gì đó mang ra là muốn để người ta dùng, đặt ở nơi đó, ngươi muốn để trư ăn a?” Tề Tuyên rống ngược lại, trong tay không ngừng đảo thuốc mỡ. Đựa theo sách y nàng đọc được, Bộ Kinh Vân hiện tại là bị thương quá nạng, tuy có cách trần đan giữ lại hơi thở, cũng không thể hoàn toàn không phục, cần từ từ chuốc bổ, đưa nguyên khí đã mất của hắn trở lại, người tất thanh tỉnh, tất khỏe mạnh. Nếu muốn điều dưỡng, nàng đương nhiên sẽ không keo kiệt, tiểu Đậu tử cấp kì đan thần dược đều đổ vào miệng hắn, còn lại, liền từ chỗ lão nhân lấy. Vì thế, độc thủ quỷ y xui xẻo, phòng đan của hắn, dược liệu này nọ lung tung, ngay cả hàn thiết châm mấy trăm năm trước hắn dùng để vang danh giang hồ đều bị Tề Tuyên không nói hai lời đoạt đi. Cách nói của nàng là, bởi vì thân thể Bộ Kinh Vân rất suy nhược, chỉ sợ cho hắn tiên đan, hắn cũng không có phúc hưởng thụ, phải có người bên ngoài giúp hắn hấp thu dược lực. Đương nhiên, độc thủ quỷ y có thể thay Bộ Kinh Vân điều hòa kinh mạch, nhưng Tề Tuyên không tín nhiệm hắn, vẫn là tự nàng động thủ, lấy châm cứu vì Bộ Kinh Vân đả thông kinh mạch. Mà trong Vân Mộng cốc, châm tốt nhất chính là bộ hàn thiết châm kia, nàng không dùng nó, vậy dùng gì? Lão nhân tức chết đi được, không có cách lấy lại từ nàng. Động thủ giết nàng đơn giản, vấn đề là tùy tiện làm thịt lão bà đồ đệ, lúc Bộ Kinh Vân thanh tỉnh, còn không cùng hắn liều mình? Làm ít độc, tiểu trùng dọa nàng? Ngượng ngùng, thân thể của nàng đã muốn được mưa thuận gió hòa đan cải tạo thành bách độc bất xâm, nói sau, nàng cũng không sợ xà trùng, ngược lại, nàng còn thực thích canh xà. (TĐHS: ê, Diệp nhi, cùng sở thích với muội này. Ê ê….) Như vậy, một cái trừng phạt cũng không được, mắng không thể, thậm chí tiểu nha đầu cùng hắn “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” làm cho hắn ăn mệt. Lão nhân xông vào nhà cỏ do Tề Tuyên tạo ra, oanh, kia phòng vốn không bền chắc bị hắn đập đổ một nửa. Tề Tuyên ngay cả mắt cũng chưa nâng, nói. “Trước khi mặt trời lặn sửa lại cho ta, nếu không, ta cho người cùng phơi sương phơi trăng.” Ý tứ là, nhà cỏ của hắn cũng mơ tưởng giữ được. Lão nhân cũng không để ý, loại nhà cỏ này cũng là vì lười mà tùy tay làm, mấy đá liền phá hư, một nén nhang liền có thể xây lại, hai chân có thể có chút yên ổn, đơn giản đòi mạng. Sở hữu tâm tư của hắn đều đặt ở bát dược trên tay Tề Tuyên. “Hương vị này… cỏ Hỏa chích? Ngươi này ngu ngốc, tử ngọc chi tính hàn, cỏ hỏa chích tính hỏa, hai loại dược liệu thủy hỏa bất dung, ngươi sao có thể đồng thời sử dụng?” “Ngươi mới ngốc. Tử ngọc chi mặc dù tính hàn, nơi sinh trưởng lại là chỗ nóng, cỏ hỏa chich cũng là tại hàn băng sinh trưởng. Chúng nó một là ngoài nóng trong lạnh, một là ngoài lạnh trong nóng, hai thứ dùng chung vừa vặn quân thần hỗ trợ, chính là đại bổ.” Tề Tuyên nói tới nói lui, động tác trong tay cũng không ngừng. Hai loại dược thảo này rất khó dung hợp, nàng làm ba canh giờ, càng không ngừng nghiền nát, quấy mới khiến chúng nó dần dần hợp nhất, giờ phút này vạn vạn không thể ngừng tay, nếu không kiếm củi ba năm thiêu một giờ. “Bậy bạ, chưa từng có quyển sách nào ghi lại như vậy.” “Tin thư sách không bằng tin chính mình.” “Ngươi mới học y bao lâu, như thế tự đại, không cẩn thận chết người.” Tề Tuyên không ngừng tay, mắt phượng lại hung tợn trừng hướng lão nhân. “Ngươi còn rủa hắn một câu, ta thề đem núi Vân Mộng san bằng.” Đừng nhìn nàng là tiểu cô nương mảnh mai nhu nhược, tốt xấu cũng mười năm giả hoàng đế, uy nghiêm thiên gia đã xâm nhập xương cốt, so với khí thế dân gian, một lão nhân sống gần hai trăm năm cũng không phải là đối thủ của nàng. Hắn chỉ cảm thấy nha đầu kia cực kỳ tà môn, rõ ràng giờ phút này dung mạo chật vật, hai mắt đổ bừng, nhưng tư thái lại giống như nàng ở cao cao thượng thượng, chịu mọi người quỳ lạy. Miệng hắn mở lớn, muốn nói lại vài câu, lại muốn khuyên nàng, này hai loại dược thảo một âm một dương điều hòa muôn vàn khó khăn, nàng không cần uổng phí tâm cơ. Có thể thấy được, nàng là vì Bộ Kinh Vân toàn tâm toàn ý chế dược, lời nói trong bụng lão nhân nhất thời nửa câu cũng không thể thoát ra. Hắn liền nhìn nàng cầm trong tayduowcj xử, không ngừng nghiền nát trong bát, tử ngọc chi cùng cỏ hỏa chích có dấu hiệu dung hợp, cũng là phi thường thong thả. Lại qua khoảng một canh giờ, hắn kinh ngạc phát hiện trong bát dược chảy xuống mấy điểm đỏ tươi. “Tiểu nha đầu, ngươi….” Chỉ trong nháy mắt, đỏ tươi rơi vào trong bát dược, vốn là hai loại dược vật khó dung hợp liền kỳ tích nhanh chóng hợp thể. Trong bát dược một đoàn thuốc hiện ra hồng nhạt xanh nhẹ, dần dần, một cỗ mùi hương thơm mát tràn ra, giống như mùi lan, hít một ngụm, trong lòng liền thoải mái không nói lên lời. EDITOR: TƯ ĐỒ HIỂU SA BETA: NGUYỆT DẠ MỘNG NGỌC NGUỒN: Tề Tuyên bừng tỉnh đại ngộ. “Ta đã biết, thuốc dẫn! Tử ngọc chi cùng cỏ hỏa chích quả thật là quân thần bổ trợ, đại bổ dược liệu, thuộc tính lại đặc thù, có thuốc dẫn mới có thể phát huy công hiệu lớn nhất của nó, mà cơ thể của ta từng trải qua trị liệu của mưa thuận gió hòa đan, máu của ta chính là thuốc dẫn tốt nhất.” Nàng buống xuống dược xử, lão nhân kinh ngạc nhìn nàng mở ra bàn tay, máu tươi mơ hồ, không biết nàng nghiền nát bao lâu, biến thành một bàn tay không nguyên vẹn. Nàng cũng không để ý, biết máu tươi bản thân là thuốc dẫn tốt nhất, làm sao chỉ cho vài giọt? Lấy hàn thiết châm, nàng mặt không chút nhăn, hoa khai uyển mạch, một dòng máu tươi chảy vào bát dược, thoáng chốc tỏa ra mùi hương thơm ngát, tử ngọc chi cùng cỏ hỏa chích hoàn toàn hợp nhất. “Ta chỉ biết ta nhất định sẽ thành công, ha ha ha …” Nàng ngửa đầu cười to. “Kinh Vân, chàng chờ bội phục ta đi!” Vẻ mặt vô cùng đắc ý. Lão nhân nhìn đồ nhi nằm trên cỏ hôn mê bất tỉnh, lại nhìn tiểu nha đầu càn rỡ kia, trong lòng nói không nên tư vị. Tuổi trẻ, hắn chính là cái quái nhân, bởi vì tính tình kỳ quái, cả đời cũng không có bằng hữu, không nói đến người tình cùng người nhà. Thẳng đến khi lớn tuổi, thu nhận ba đồ đệ, mặc dù đem một thân bản sự truyền lại, lại không có tình cảm quá sâu, cho nên gặp Bộ Kinh Vân mệnh ở sớm tối, hắn liền trực tiếp muốn Bộ Kinh Vân nói lại di ngôn. Hắn nghĩ rằng, đồ đệ trước khi chết nếu có tâm nguyện chưa hoàn thành, thân là sư phụ sẽ trợ giúp, cũng là đủ rồi. Sinh li tử biết, đối với nhân sinh cũng là bình thường, cũng không có gì quá bi thương. Nha đầu không đồng ý, vì một chữ “tình” kia mà chấp nhất, chỉ vì hắn nói một câu “Bộ Kinh Vân không cứu”, nàng ghi hận không cho hắn chạm vào một sợi tóc của Bộ Kinh Vân. Nhìn ra được nha đầu là một người sống an nhàn sung sướng, xem khí độ của nàng liền cảm tháy bất đồng, bởi vì chiếu cố Bộ Kinh Vân, mọi việc vặt vãnh, việc khó, việc bẩn, nàng đều không quản. Phát hiện máu mình có thể làm thuốc dẫn, không nói hai lời liền cắt cổ tay. Đây là dạng tình cảm gì, làm cho người ta điên cuồng giống như phát điên? Lão nhân thấy Tề Tuyên vội vã cởi áo Bộ Kinh Vân bôi dược, thân hình gầy gò chạy xung quanh, một trận hâm mộ mạc danh kì diệu xuất hiện trong lòng. Không biết một ngày nào đó hắn ngã xuống, có hay không cũng có người vì hắn cùng thiên đấu, muốn kéo hắn hoàn dương. Khi Trữ Tiếu Mộng cùng Tề Tranh tiến vào Vân Mộng cốc, sắc trời đã tối đen. Hai người ở cửa cốc nhìn thấy lão nhân ngồi lặng yên, ngửa đầu ngắm trăng rằm. Trữ Tiếu Mộng chợt thi lễ. “Sư phụ.” Lão nhân không trả lời, như trước nhìn ánh trăng. Tề Tranh tiến lên chắp tay nói. “Gặp qua độc thủ quỷ y tiền bối. Xin hỏi mấy tháng trước, một hồi đại chiến dưới chân núi Vân Mộng tiền bối có biết?” Trữ Tiếu Mộng lườm hắn một cái. Bọn họ là tới tìm người, hỏi chuyện vặt vãnh này làm chi? Nàng hỏi thẳng. “Sư phụ, sư huynh hiện tại còn sống hay đã chết?” Tính tình nàng có vài phần giống như lão nhân, lãnh lãnh, đạm đạm. Nghe nhị đồ đệ nhắc tới đại đồ đệ, lão nhân rốt cuộc có ohanr ứng. “Nửa sống nửa chết, cùng thê tử đang ở nhà cỏ phía bên phải.” Vừa nghe hai chữ “thê tử”, hai mắt Tề Tranh sáng ngời. “Nhất định là tiểu Tuyên tử.” Hắn chạy nhanh về phía nhà cỏ. Lúc này, Tề Tranh đang cầm bố khăn lau người cho Bộ Kinh Vân, nghe thấy thanh âm cửa nhà cỏ bị mở ra, nghĩ lão nhân lại đến nháo. Nàng cũng không ngẩng đầu lên, âm thanh lạnh lùng nói: “Tử lão nhân, còn không có đem cửa đóng lại, nếu gió đêm thổi lạnh Kinh Vân, ngay mai, ta đi thiêu cả kho dược của ngươi.” “Tiểu Tuyên tử!” Gặp lại muội tử, lăng la đổi thành bố y, kiều nhan phấn nộn như xuân hoa vì làm lụng vất vả mà trở nên tiều tụy, Tề Tranh trong lòng một trận đau. Thanh am quen thuộc khiến cho bố khăn trong tay Tề Tuyên rơi xuống, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy người mà kiếp này không có khả năng gặp lại. “Tiểu Đậu tử, ngươi… ta không phải đang nằm mơ đi?’ “Là ta… mấy ngày nay ngươi chịu khổ.” Hắn cũng thấy Bộ Kinh Vân, từng là một nam nhân kiên cường, thế nhưng ngã trên thảm cỏ, không biết thế sự, bất quá, sắc mặt so với Tề Tuyên tốt hơn không ít, đủ thấy đã được chiếu cố rất tốt. Tề Tuyên mếu máo, hốc mắt đỏ, cũng là cố nén không cho nước mắt rơi xuống. “Ta không khổ, chỉ cần ở cùng một chỗ với Kinh Vân, như thế nào cũng không khổ.” Không đọc y thư không biết, tập y, lại hồi tưởng biến hóa của thân thể, nàng mới tỉnh ngộ mười năm gian nan này, Bộ Kinh Vân đối tốt với nàng, trong lòng nàng chỉ có vui mừng, sao biết đến khổ cực? “Ngươi đâu? Như thế nào ra cung?” “Bên ngoài nơi nơi lưu truyền võ lâm minh chủ Bộ Kinh Vân cùng tân hôn thê tử khi đi ngao du tứ hải, đi nhầm vào quỷ vực, bị quái vật ở núi Vân Mộng hại. Ta ở trong cung nghe được tin liền lo lắng, trùng hợp Trữ cô nương cũng không thể bỏ mặc Bộ thống lĩnh, vì thế hai người chúng ta liền đến đây.” “Trữ cô nương? Là Trữ Tiếu Mộng sao?” Nàng cũng không truy cứu hắn như thế nào có thể dễ dàng rời cung, dù sao hắn thật sự rất tài giỏi. Về phần thân phận, hắn nói qua, bọn họ là chân tay cả đời, trong lòng mọi người hiểu rõ là được rồi, không cần nói quá rõ ràng. Bất quá, có một số việc nhất định phải nói rõ ràng. “Núi Vân Mộng căn bản không có quái vật, mưu hại ta cùng Kinh Vân là Chu Bằng, về phần hắn làm sao mà biết nơi của phu thê ta, hừ, khẳng định là kiệt tác của đám mật thám của Lí Hữu Hợp.” “Lí Hữu Hợp, Chu Bằng…” Hắn cắn răng. “Tiểu Tuyên tử, ngươi yên tâm, ta sẽ không bỏ qua cho hai người này. Ngươi trước đem sự tình nói qua, bọn họ có phải hay không lén nuôi dưỡng cao thủ có thể khiến Bộ thống lĩnh bị thương nặng như vậy?” “Chó má cao thủ! Chu Bằng kia hỗn đản đem cung phá thành chuyển đến, mọi người ai chịu nổi.” Nhớ đến bộ dáng Bộ Kinh Vân bị thiết tên đóng trên mặt đất, máu chảy đầy đất, nàng hận không thể băm sống Chu Bằng. “Nhưng tình huống cụ thể ta cũng không rõ ràng, Kinh Vân che chắn ta chạy trước, chờ ta gọi cứu binh đến, hắn đã bị trọng thương hôn mê. Về phần Chu Bằng, ta không có nhìn thấy, không biết hắn hiện tại như thế nào.” “Ta hiểu được, hắn không để ý bản thân đánh hạ Bàn Long quan, một đường đánh tới đô thành Địch quốc, bắt Địch vương phải đầu hàng, phụng Đại Tề vi huynh, hai nước vĩnh viễn kết thân. Nhưng hắn bị trọng thương, hoàng thượng niệm hắn càng vất vả công lao càng lớn, ngoại lệ phong Vương, này là từ khi Đại Tề khai quốc thân vương thứ hai khác họ.” Hắn cười đến thực lạnh, so với bằng còn lạnh hơn. Triều đình sớm có nghiêm lệnh, cung phá thành kia là vũ khí lợi hại chỉ có bộ binh mới được phép sử dụng. Chu Bằng ngược lại, lén mang đến để đối phó người hoàng tộc, còn lấy cái thanh danh lớn như vậy, rất giỏi, thật sự là rất rất giỏi. Không biết tiểu Hạo tử có hay không liên lụy, nếu có, Đại Tề từ khi lập quốc tới nay một loạt chân tướng tàn án, đều là trong tay thủ hạ của hắn oanh oanh liệt liệt khai triển. Tề Tuyền thấy quanh thân hắn sát khí ngập trời, giống nhau có thể thấy được hai quân giao chiến, trăm vạn binh đao dương lên, thoáng chốc trống trận lôi vang, huyết hoa tung bay, thi thể xếp thành núi cao. Nàng nhịn không được rùng mình. Chu Bằng cái loại đại tướng quân giết chết hàng vạn người đều không có được một thân uy sát đáng sợ của hắn, hắn nếu cầm binh, thiên địa chỉ sợ đảo lộn. Nàng đá một cước qua, sẵng giọng. “Còn có một người trọng thương trong này dưỡng thương đâu! Đừng biến thành một phòng huyết khí, dọa người a?” Hắn vốn tức giận đến choáng váng nháy mắt thanh tỉnh. “Tiểu Tuyên tử, ngươi…” Dùng sức vuốt tóc nàng một chút, hắn hung hăng chụp bả vai nàng. “Có tình nhân liền quên tay chân, mệt ta như vậy thương ngươi.” “Ngươi vốn nên thương ta, đây là thiên chức của ngươi.” Lỗ mũi nàng hướng lên trời, hù một tiếng. “Phá hư ngươi rồi.” “Làm trò.” Nàng đánh qua, hai huynh muội loạn thành một đoàn. Tề Tranh trước mặt người ngoài uy phong lẫm liệt, lại đối với muội muội như oa nhi này vô sách, để nàng cưỡi trên người, quyền cước tung bay. Dù sao, nàng cũng có mấy cân, có đánh cũng không thể gây thương tổn cho hắn. Hai người náo một lúc lâu, nàng phở phì phò, giả bộ làm một uy vũ đại tướng quân, chỉ vào mũi hắn nói: “Uy, ngươi là lão đại, thương hai tiểu nhân bên dưới là bổn phận của ngươi, một chén nước nên giữ thăng bằng, đừng khiến cho thành kiến nhu mờ tâm nhãn.” Nguyên lai nàng còn nghĩ về tiểu Hạo tử a! Sợ hắn nhất thời khí điên, ngay cả tiểu Hạo tử cũng ra tay. Nhưng không thể phủ nhận, khi nghe Chu Bằng dùng cung phá thành đối phó nàng cùng Bộ Kinh Vân, lại đối chiếu tiểu Hạo tử đăng cơ, hắn liền hiện lên vài phần sát ý. May nàng chỉ điểm, hắn vuốt cằm. “Ta biết, chân tướng sự tình ta sẽ điều tra rõ ràng.” “Cũng không cần điều tra! Hắn mấy tháng mới ngồi lên cái ghế dựa nóng phỏng tay kia, có thể thấy được hắn cũng là không cam tâm tình nguyện. Cái này ngoài ý muốn hẳn là không liên quan tới hắn, bất quá hắn không hiểu rõ người, lầm đem dung thần làm lương tướng, ngươi nhắc nhở hắn một chút. Ân… Theo cá nhân ta, tốt nhất là dùng quyền đầu, này mới đủ loại.” “Ngươi ngoan.” “Đa tạ khích lệ.” Nàng nhìn sắc trời một chút, đã nhanh giờ mẹo, còn muốn giúp Bộ Kinh Vân châm cứu dùng dược, không rảnh cùng hắn nhiều lời, vội vàng đem người đuổi ra bên ngoài. “Không còn việc gì, ngươi có thể ra ngoài, ta muốn giúp Bộ Kinh Vân chữa thương.” “Ngươi có thể vô tình hơn một chút cũng được.” Thật sự là đủ, có tình yêu, tay chân liền trực tiếp ném đi. “Tuân lệnh.” Trực tiếp một cước đá hắn ra cửa, nàng luống cuống tay chân bắt đầu giúp Bộ Kinh Vân bôi thuốc, sau đó dùng châm đả thông huyệt đạo, giúp Bộ Kinh Vân hấp thu dược lực. “Muốn hỗ trợ hay không?” Tề Tranh bên ngoài kêu. Trong phòng một chút thanh âm cũng không có. Lão nhân không biết từ khi nào thì đến phía sau hắn. “Đừng kêu, sự tình liên quan đồ nhi ta, nàng sẽ không cho người thứ ba nhúng tay.” “Sư phụ, ngươi rõ ràng y thuật cao minh, như thế nào không tự mình động thủ?” Trứ Tiếu Mộng hỏi. “Thiết tên phá thành, đâm xuyên qua ngực, cái loại thương này, ngươi cho rằng ta trị được?” lão nhân cho cái xem thường. “Nhưng ta vừa rồi thấy thần sắc Bộ thống lĩnh không sai, không giống trọng thương không thể cứu a!” Tề Tranh nói. Lão nhân trả lời lại một tiếng thở dài. “Có lẽ là kỳ tích đi! Kia nha đầu….” Hắn một bên lắc đầu, xoay người rời đi. Tề Tranh cùng Trữ Tiếu Mộng cũng không biết lời nói của lão nhân là chứa ý tứ gì, thẳng đến khi bọn họ ở trong này một tháng, Tề Tuyên đem Bộ Kinh Vân chiếu cố cẩn thận, bọn họ mới hiểu cái gì là chân thành, kiên cường đến cùng. Vài lần, Tề Tranh cùng Trữ Tiếu Mộng đề nghị hỗ trợ, nàng đều cự tuyệt, một chút cũng không nghĩ việc chiếu cố một kẻ hôn mê bất tỉnh là chuyện phiền toái, ngược lại, nàng còn có bộ dáng hưng trí bừng bừng. Nàng thức khuya dậy sớm, cơ hồ không có giây phút nào ngơi nghỉ, thân hình mảnh khảnh kia càng ngày càng gầy yếu, khiến Tề Tranh càng hận Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng. Một tháng sau, Tề Tranh hồi kinh một chuyến, bắt tay vào bố trí kế hoạch đối phó Chu, Lí hai người. Rồi trở lại, nhưng lại nhìn thấy Tề Tuyên lấy máu làm thuốc dẫn cho Bộ Kinh Vân, động tác cắt cổ tay lấy máu liền mạch lưu loát, giống như nàng đã làm qua vô số lần. Tề Tranh đau lòng thiếu chút nữa phát cuồng, nhưng Tề Tuyên không chút nào để ý, nàng chỉ biết mạch tượng Bộ Kinh Vân càng ngày càng ổn, tính mạng của hắn từng chút từng chút bị nàng kéo từ hoàng tuyền trở về. Năm tháng vội vàng, lại một năm đi qua, Bộ Kinh Vân vẫn chưa tỉnh lại, những người khác đối với việc hắn thanh tỉnh đã không còn hy vọng, chỉ có Tề Tuyên là vẫn môi ngày vui vẻ giúp hắn châm cứu dùng dược, đối với khuyên bảo của người bên ngoài không để lọt vào trong tai. Người khác cười nàng rất si ngốc, nàng cười người khác không biết tâm, tình yêu nếu là lâu dài, chỉ cầu tùy thân làm bạn, cái khác, đều chỉ là ngoại vật, không đáng nói đến. Dù Tề Tranh đường đường là nam tử, cũng bị muội muội khiến cho đỏ hốc mắt, liền ngay cả trời sinh tính tình lãnh đạm lão nhân cùng Trữ Tiếu Mộng đều rơi lệ vài lần, chỉ có Tề Tuyên nửa giọt lệ chưa rơi, lại giống như vô cùng thỏa mãn cuộc sống trước mắt. Nếu không phải mỗi ngày Tề Tuyên cứ theo lẽ thường đọc sách, chế dược luyện đan, chăm sóc Bộ Kinh Vân, người bên ngoài đều phải nghĩ nàng điên rồi. Thẳng đến một ngày, sương mù dày đặc nhiều năm bao phủ Vân Mộng cốc hiếm khi được chút ánh sáng mặt trời chiếu rọi, chiếu toàn cốc rực lên ánh vàng rực rỡ, giống như được rát vàng lên. Tề Tuyên cùng Bộ Kinh Vân ở trong nhà cỏ đột nhien truyền ra một tiếng khóc rống vang tận trời xanh, người trong cốc cùng động vạt sợ tới mức chạy loạn. Lão nhân, Trữ Tiếu Mộng cùng Tề Tranh vội vàng chạy tới nhà cỏ, đã thấy Tề Tuyên ghé vào trên người Bộ Kinh Vân gào khóc, bọn họ nghĩ cuối cùng Bộ Kinh Vân cũng không gượng nổi, ai ngờ vừa chuyển mắt, đã nhìn thấy một đôi hổ phách mở to, trong đôi mắt tựa như chứa cả biển yêu thương, ngọt ngào khóa chặt trên người Tề Tuyên. Bộ Kinh Vân sống lại.