Tuyệt Thế Hảo Yêu

Chương 87: Tràn ngập tên cậu




Lý Vân cười đáp:

- Việc này, tôi cũng chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Với điều kiện của Hải Quỳnh tiên tử thì người theo đuổi cô ấy chắc chắn không ít.

Đại sư Trí Hoằng liền cười phá lên, trầm ngâm 1 lúc rồi đáp:

- Ngươi quả là hào hiệp, nhưng ta vẫn phải nhắc ngươi, lần trước trong lúc ngươi quyết chiến với Trương Đại Quốc thì đã có sự xuất hiện của một tình địch rồi đó. Bản lĩnh của hắn ta mạnh hơn Trương Đại Quốc rất nhiều.

Đổ mồ hôi, Lý Vân tức giận nói:

- Sao ông không nói sớm với ta?

Đại sư Trí Hoằng cười mỉm một cái rồi đáp:

- Ta cứ tưởng Hải Quỳnh tiên nữ sẽ nói cho ngươi biết.

Lý Vân tiếp:

- Biết thân phận của đối phương không? Có lợi hại lắm không?

Đại sư Trí Hoằng tỏ ra khá nghiêm trọng nói trong điện thoại:

- Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, vấn đề bây giờ là chúng ta không biết rõ thân phận của hắn ta, cho nên ngươi càng phải cẩn thận hơn.

Lý Vân tay cầm ống nghe đáp:

- Đúng là tức chết được, thịt dê không ăn lại cứ thích đi chuốc vạ vào thân. Đại sư, ông nói thật với tôi đi, tôi còn bao nhiêu tình địch nữa?

- Chắc là còn nhiều đấy.

Không khí ở đầu dây bên kia rơi vào trầm lặng, mãi sau mới lên tiếng:

- Hải Quỳnh tiên nữ trong giới Tiên cũng được coi là mỹ nữ vạn người mê. Nếu muốn có được nàng thì đương nhiên phải vất vả rồi. Ngươi tự giải quyết cho ổn thỏa đi…



Buổi tối, vốn là định đi ăn tối cùng với hồ ly tinh. Kết quả là Nhâm Cường lại đích thân đến phòng trọ trước, sống chết cũng phải lôi kéo bằng được Lý Vân đi ăn cơm với hắn, nói là để cảm ơn gì đó. Lý Vân tính cả nể, không nỡ từ chối lời mời của Nhâm Cường nên đành nhận lời.

Khi bước vào đại sảnh ở tầng 3 của nhà hàng Hoàng Hậu nguy nga tráng lệ, Nhâm Hiểu Nguyệt đã chờ sẵn ở đó liền đứng dậy, chào hỏi Lý Vân. Lý Vân gật gật đầu, cũng chào hỏi lại Nhâm Hiểu Nguyệt, sau đó theo lời mời nhiệt tình của Nhâm Cường đến ngồi ghế bên cạnh hắn ta. Trong bàn ăn, ngoài ba người bọn họ ra chẳng còn người nào nữa. Điều này làm cho Lý Vân cảm thấy rất vui vẻ, thứ mà hắn ghét nhất chính là sự náo nhiệt, ồn ã.

- Tiểu Lý, cậu xem cậu thích ăn món gì thì cứ gọi nhé!

Nhâm Cường cầm tờ thực đơn đưa qua cho Lý Vân. Lý Vân đã ăn quen ở các quán cơm nhỏ trong thành phố, còn những quán cơm xếp hạng sao như nhà hàng Hoàng Hậu này thì đây là lần đầu hắn được đón tiếp. Nhìn bảng thực đơn la liệt các món ăn, đầu hắn cũng có chút choáng váng.

- Ưu tiên phụ nữ…!

Lý Vân cười cười, đưa thực đơn cho Nhâm Hiểu Nguyệt nói:

- Bạn chọn đi.

Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không chú ý đến sự bối rối của hắn, cầm lấy thực đơn, đáp một câu cảm ơn, nhìn một lượt từ đầu đến cuối rồi chọn ra vài món. Xong việc, cô đưa lại cho Nhâm Cường. Nhâm Cường tiện tay lại đưa qua cho Lý Vân, cười nói:

- Hôm nay mục đích chủ yếu là để cảm ơn ân tình mà cậu đã dành cho gia đình họ Nhâm chúng tôi, cậu là nhân vật chính, dù thế nào cũng phải chọn ra vài món mà cậu thích chứ!

Lý Vân thấy thoái thác không được thì cũng đành chọn lung tung vài món.

Nhân viên phục vụ sau khi ghi xong tất cả các món, khom người hỏi Nhâm Cường:

- Nhâm tổng, xin hỏi ông muốn ăn món chính là món gì?

- Có mì sốt tương không?

Lý Vân đột nhiên hỏi.

Lý Vân cũng từng cùng lão hòa thượng đi ăn tiệc, 1 bàn đầy thịt cá, ăn vẫn không chắc bụng bằng một bát mì sốt tương. Chịu thôi, trước đây khổ quen rồi, bây giờ nhất thời không thể thay đổi được. Hơn nữa, hắn luôn cảm thấy những món ăn ở bên ngoài quá nhạt và quá ngấy.

Người bán hàng sững sờ một chút.

Nhâm Hiểu Nguyệt cũng phải trừng to mắt.

Nhâm Cường phản ứng rất nhanh, cười nói:

- Có phẩm vị (sành ăn) … không hổ là cao nhân. Phục vụ, theo yêu cầu của cậu Lý đây, cho tôi 1 bát mì sốt tương nhé.

Nhà hàng Hoàng Hậu là hiệu ăn cấp năm sao, kinh doanh toàn là các món ăn cao cấp, kể cả các món mì thì cũng là các lại như mì vây cá, một bát mì sốt tương chỉ có bốn tệ. Chỗ bọn họ gần như là không có.

Nhâm Cường là khách quen, cũng là khách quý. Nhân viên phục vụ cũng rất khéo léo. Sau khi nghe yêu cầu của Nhâm Cường thì không hề phản đối mà ngược lại gật đầu đồng ý.

Khách hàng là thượng đế.

Thượng đế muốn ăn mì sốt tương, bọn họ đương nhiên phải nghĩ cách. Tốt hơn hết là phái



Nhà hàng Hoàng Hậu thời gian gần đây làm ăn rất phát đạt. Đặc biệt là mấy năm gần đây, khách hàng đến đây ăn cơm chẳng lúc nào ngớt. Thông thường mà nói, do tình trạng này nên việc phục vụ cũng chậm hơn một chút. Nhưng Nhâm Cường là khách quý ở đây nên việc phục vụ vẫn rất nhanh và chu đáo. Chỉ một lát sau, thức ăn đã được mang lên đầy đủ. Nhâm Cường nhấc một chén rượu lên mời Lý Vân, đồng thời nói vài lời cảm tạ.

Bên này, Nhâm Hiểu Nguyệt cũng kính Lý Vân vài chén. Tuy nhiên, giữa nàng và Lý Vân vẫn còn chút gượng gạo. Từ sau cái lần mà Nhâm Hiểu Nguyệt chủ động đến xin được qua lại tìm hiểu nhưng bị từ chối, thì giữa nàng và Lý Vân dường như có một vật cản nào đó, không thể nói ra được, cũng không hiểu tại sao. Sau khi gặp mặt, ngoài cảm giác ngượng ngùng thì chẳng còn cảm giác nào khác.

Xong việc, Lý Vân bắt đầu gắp thức ăn ăn một cách ngon lành. Sau khi ăn hết một nửa, nhân viên phục vụ liền bưng mì sốt tương nóng hôi hổi lên. Lý Vân đón lấy bát mì, hít nhẹ 1 hơi, cầm đũa lên khuấy vài cái rồi bắt đầu ăn thịt kho tàu trước.

Mặc dù Lý Vân ăn rất nhanh nhưng không hề phát ra tiếng động.

Dù là vậy, Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn cứ trừng mắt to ra nhìn Lý Vân, bởi trông bộ dạng khi ăn của Lý Vân cứ như là một con quỷ chết đói được đầu thai vậy.

Bát mì sốt tương đã trôi tuột vào bụng, Lý Vân ngẩng đầu lên thì chợt bắt gặp ánh mắt của Nhâm Hiểu Nguyệt cũng đang nhìn mình. Lấy giấy ăn lau qua miệng, Lý Vân cười nói:

- Ăn mà, mọi người đều là người nhà cả, hà tất phải khách khí, phải câu nệ như vậy.

- Ha ha…!

Nhâm Cường cười lớn.

- Nói đúng lắm… Hiểu Nguyệt, còn thần người ra đấy làm gì, mau ăn đi, món mì này ngon lắm đấy.

Nói đoạn, Nhâm Cường cũng húp thêm một miếng mì.

Sau khi cơm rượu no nê, Nhâm Hiểu Nguyệt nghe điện thoại, sau khi cúp máy, nàng nói với Nhâm Cường và Lý Vân một tiếng rồi rời đi.

Nhâm Cường thấy vậy cười nói:

- Con bé này, đã nói là hôm nay muốn mở tiệc chiêu đãi cậu, bảo nó là gác hết mọi chuyện khác sang một bên, kết quả là đến lúc cuối vẫn có việc phải ra ngoài. Tiểu Lý, cậu đừng trách nhé, lúc về tôi sẽ bảo nó đến chịu phạt với cậu.

Lý Vân cười nói:

- Thanh niên mà, ai mà không có việc chứ, có thể thông cảm được. Bác Nhâm, bác cũng đừng làm khó cô ấy.

- Thôi thì thông cảm vậy.

Nhâm Cường mỉm cười nói.

- Mà hôm nay hẹn tôi đến đây, không phải chỉ vì bữa cơm thôi đấy chứ?

Lý Vân cũng mỉm cười đáp.

Nhâm Cường ngẫm nghĩ, nhíu mày nói:

- Hôm nay hẹn cậu đến đây, chủ yếu là để cảm ơn cậu vì những ân tình cậu dành cho gia đình tôi.

Ậm ờ một chút rồi nói tiếp:

- Cậu là người thông minh, ngoài việc cảm ơn ra, tôi còn có vài chuyện muốn nói.

- Hiểu Nguyệt dạo này cứ rầu rĩ không vui.

Nhâm Cường nhìn Lý Vân nghiêm túc nói:

- Mấy ngày trước, tôi vô tình nhìn thấy trong quyển nhật ký của nó, có mấy trang viết kín tên của một người đàn ông.

- Tôi nghĩ Hiểu Nguyệt không vui, chắc là có liên quan đến người đàn ông này.

Nhâm Cường liếc mắt nhìn Lý Vân với một thâm ý khác

- Không phải tôi đấy chứ?

Lý Vân cười gượng một cái.

Nhâm Cường cười:

- Không sai. Cậu đoán đúng rồi đấy, Hiểu Nguyệt viết đầy tên cậu trong nhật ký của nó. Tiểu Lý, tôi hy vọng cậu có thể giúp được tôi.