Tuyệt Thế Hảo Baby

Chương 8




Ô…đói quá a…

Bạch Lộ Hàn mềm nhũn nằm ở trong nôi, khí lực động đậy cũng không có, lúc đầu hắn chỉ có thể ê a phản kháng, sau đó hắn dần cảm thấy thân thể đứa trẻ dần suy yếu, để bảo tồn thể lực, hắn chỉ ngoan ngoãn không làm bất cứ cái gì để chống cự. Hai ngày trôi qua, ngoại trừ vú Trương có đôi lúc lén lút cho hắn uống thêm sữa, hắn cái gì cũng không được ăn, cái bụng kêu òng ọc biểu tình kêu đói cũng chỉ biết thầm thì trong đầu.

Lại không có người tới cứu hắn, cái thân thể hài nhi này muốn làm gì cũng không được.

Bạch Lộ Hàn đã có chút cảm giác được cơ thể đang phát sốt, ý nghĩ mơ mơ màng màng. Ăn không ngon, ngủ không ngon, oa…Hắn vốn là băng hỏa lang a, tại sao lại phải chịu ngược đãi như này a?

Người đàn bà chết tiệt kia, chờ hắn khôi phục điều đầu tiên là sẽ xử lý cô ta.

Bạch Lộ Hàn mặc dù khó chịu, cũng không quên dự định tương lai sẽ báo thù.

Hắn nhất định phải làm Kiều thị cùng Triệu thị sụp đổ, cho nữ nhân kia ra đường làm ăn mày.

Rầm.

Một âm thanh của tiếng đạp cửa, Kiều Cát Chi vội vã chạy đến bế lấy Bạch Lộ Hàn, hổn hển kêu lên.

“Mau đêm bình sữa tới đây”

Vú Trương vội vã mang một bình sữa ấm nóng đến. Kiều Cát Chi đón lấy đưa thẳng lên miệng Bạch Lộ Hàn

“Cục cưng, con đói bụng lắm à? Không phải sợ, ba ba đã trở về rồi”

“Thì ra anh còn biết đường trở về nhà”

Triệu Nhã Nhàn không biết từ đâu đi lại sau lưng y.

Ánh mắt Kiều Cát Chi hung hãn quét qua, y đem Bạch Lộ Hàn giao cho vú Trương đang đứng ở bên cạnh, xoay người tức giận với Triệu Nhã Nhàn.

“Cô có biết mình đang làm cái quái gì không hả? Nếu như tôi không về sớm, cô đã giết chết đứa bé rồi biết không?”

Triệu Nhã Nhàn lạnh lùng cười.

“Nếu không bỏ đói nó vài ngày như vậy, nó sao có thể ngoan ngoãn như thế?”

“Người đàn bà này cô có còn lương tâm không?”

Kiều Cát Chi cơn giận không thể kiềm chế được.

“Nó còn chưa được nửa tuổi, dù cô có không thích nó, thì cũng không nên đối xử với nó như vậy chứ?”

“Lương tâm?”

Triệu Nhã Nhàn như là nghe thấy một chuyện nực cười nhất trên đời.

“Kiều Cát Chim, anh cũng xứng nói đến hai chữ lương tâm này sao? Nếu như anh có lương tâm, thì sẽ không mượn nhờ tiền bạc nhà tôi mà đồng ý kết hôn? Cũng sẽ không vì thấy tôi không thể sinh con mà đem một đứa con hoang bên ngoài về? Sẽ không đuổi cậu của đứa bé này đi”

“Cô…”

Kiều Cát Chi mặt lúc đỏ lúc trắng, tức giận không nói nên lời.

“Tiên sinh”

Một người hầu gái chen vào cuộc cãi vã nảy lửa.

“Có khách đến tìm ngài”

Kiều Cát Chi cực kỳ phẫn uất liếc qua vợ mình một cái, rồi quay sang vú Trương dặn dò chăm sóc Bạch Lộ Hàn cẩn thận, xong mới đi ra phòng khách.

“Bạch chủ tịch?”

Không nghĩ đến người đến lại là khách hàng lớn của Kiều thị, cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, Kiều Cát Chi nhìn thấy Hình Phong đứng sau Bạch Lộ Ngâm, càng sửng sốt. Lần trước y thấy tổng giám đốc Bạch thị Bạch Trọng Kiếm cùng với cậu, lại không ngờ lần này cậu lại đưa người đứng đầu Bạch thị đến.

Hình Phong nhìn thấy Kiều Cát Chi nhịn không được muốn cất lời hỏi, lại bị Bạch Trọng Kiếm giữ lại, lại thấy ánh mắt bảo cậu cứ yên tâm của Bạch Lộ Ngâm, chỉ biết tạm thời kiềm chế tức giận.

“Bạch chủ tịch đại giá quang lâm, không biết là vì việc gì?”

Không hiểu được quan hệ của bọn họ với Hình Phong là gì, Kiều Cát Chi đành phải cẩn thận ứng xử. Nếu đắc tội với Bạch Lộ Ngâm, vậy thì chờ bị mất đi một khách hàng lớn, đến lúc đó nhất đinh Kiều thị sẽ bị chấn động không nhỏ, còn có thể có nguy cơ đóng cửa công ty đến nơi, không cách nào giải quyết được, Kiều Cát Chi chỉ thầm mắng mình thất sách.

Bạch Lộ Hàn cười nhạt một tiếng, nhìn nét mặt thì ôn hòa như không có gì nhưng lại gây cho người ta một cảm giác áp lực rất lớn.

“Tổng giám đốc Kiều hẳn biết vị này là Phong tiên sinh chứ?”

Anh cố ý hỏi.

Kiều Cát Chi không thể không gật đầu.

“Có biết, có điều..”

“Biết là được rồi” Bạch Lộ Ngâm không cho y có cơ hội giải thích, nói thẳng ra “Tôi cũng nói thẳng, Hình tiên sinh có một đứa cháu trai, nhưng hiện tại nói đang bị dấu ở nhà anh, tôi hi vọng anh có thể mang nó ra đây”

Kiều Cát Chi biến sắc.

“Ngài đây là có ý tứ gì?”

Nghe được điều này, Hình Phong không khỏi tức giận kêu lên.

“Ngươi còn dám giả ngu, cục cưng rõ ràng là đang ở nhà ngươi.”

Kiều Cát Chi không có nhìn Hình Phong, chỉ hướng Bạch Lộ Ngâm nói.

“Bạch chủ tịch, có phải là ngài hiểu lầm không? Ngài đến đây chẳng lẽ lại vì chuyện này? Tôi chỉ nhớ chúng ta chỉ có quan hệ làm ăn, ngoài ra không có liên quan gì đến gia đình của mỗi người.”

 Ngụ ý chính là muốn Bạch Lộ Ngâm bớt lo chuyện người khác đi.

Bạch Lộ Ngâm không thay đổi sắc mặt, trước sau vẫn mỉm cười nói.

“Tôi đương nhiên không chỉ…vì việc này mà đến đây. Chắc hẳn tổng giám đốc Kiều không có quên, hợp đồng giữa Bạch thị và Kiều thị sắp đến lúc hết hạn rồi nhỉ?”

Kiều Cát Chi nghe xong lập tức luống cuống. Y làm sao không nhớ chứ? Hết hạn hợp đồng, cha y ngày nào cũng gọi điện cho y thúc giục y tìm mọi cách làm sao kí tiếp được hợp đồng mới với Bạch thị, nếu không Kiều thị sẽ không chống đỡ nổi. Hiện tại Bạch Lộ Ngâm chủ động nêu ra, chắc chắn không phải là chuyện tốt, hơn nữa tám chín phần là liên quan đến đứa bé kia.

“Bạch chủ tịch, chuyện này và đứa bé là hai chuyện khác nhau” Ngữ khí Kiều Cát Chi cũng mềm lại không ít, loại thời khắc đặc biệt này, y cố gắng bình tĩnh nói “Tôi nghĩ là có chút hiểu lầm, tôi không có chứa chấp một đứa bé nào cả, đứa bé kia vốn là con ruột của tôi, tôi chỉ đem nó về nhà nuôi mà thôi, hi vọng ngài có thể hiểu được tấm lòng của người làm cha.”

“Cái gì mà tấm lòng của người làm cha? Ngươi chỉ là muốn có người thừa k mà thôi”

Hình Phong nghe đến đây tức giận hét lên, đối với Kiều Cát Chi giả nhân giả nghĩ vạn phần khinh thường.

Bạch Lộ Ngâm dùng ánh mắt ngăn lại lời lên án của cậu, tiếp tục nói.

“Tôi đương nhiên có thể hiểu, bởi vì ai cũng có một đứa con. Như lời anh nói, đây là chuyện gia đình anh, tôi là người ngoài, không tiện nhúng tay vào. Thực tế hôm nay tôi đến, là muốn bàn bạc một số chuyện”

“Bàn bạc?”

Kiều Cát Chi nghi hoặc nhìn bộ dáng của Bạch Lộ Ngâm vẫn rất điềm đạm, ý muốn tìm ra một lý do. Y không cho rằng với tình hình này Bạch Lộ Ngâm lại muốn bàn chuyện làm ăn với y.

“Đúng vậy”

Bạch Lộ Ngâm không quan tâm trước mặt là người hay quỷ, thủy chung đều là một dáng vẻ làm cho người ta chỉ thấy được một vẻ thâm trầm bí ẩn.

“Nếu như Kiều thị muốn tiếp tục kí hợp đồng với Bạch thị, thì anh hãy dùng đứa bé kia làm vật trao đổi, đây là điều kiện duy nhất của Bạch thị.”

“Ngài nói cái gì?”

Kiều Cát Chi giống như bị kim đâm chúng người nhảy dựng lên.

“Nhưng mà…không phải là ngài nói không nhúng tay vào chuyện riêng của Kiều gia”

“Tôi không nhúng tay, chỉ có điều tôi chỉ đưa ra thêm điều kiện của Bạch thị cho bản hợp đồng mới thôi, điều này sao có thể coi là việc riêng?”

Bạch Lộ Ngâm không nhanh không chậm nói.

Kiều Cát Chi trừng mắt nhìn anh, một tấc bấn loạn, y chỉ biết là Bạch Lộ Ngâm sẽ không chịu bỏ ý định! Bạch thị là cây trụ duy nhất của Kiều thị lúc này, mà cục cưng lại là người thừa kế của Kiều gia, chuyện này làm sao y có thể bỏ qua được?”

“Không thể…thay đổi điều kiện sao?”

Y cố níu giữ một hị vọng mong manh.

“Ngoại trừ điều này, điều gì cũng có thể”

“Không thể”

Bạch Lộ Ngâm cũng dứt khoát.

“Nhưng mà…nó là con trai của tôi.” Kiều Cát Chi chán nản ngồi phịch xuống ghế salon, ôm lấy đầu “Tôi van ngài…hãy thông cảm cho tâm tình một người làm cha như tôi được không?”

Trên mặt Hình Phong xẹt qua một vẻ khinh thường, đang định mở miệng, lại bị Bạch Trọng Kiếm ngăn lại.

Yên tâm, cứ giao cho lão Đại là được.

Bạch Trọng Kiếm dùng khẩu hình miêng nói cho cậu hiểu.

“Tôi đã nói ra điều kiện, chẳng lẽ anh không hiểu”

Bạch Lộ Ngâm không thay đổi thái độ, một chút cũng không động lòng trước lời cầu xin của Kiều Cát Chi, thấy Bạch Trọng Kiếm bên cạnh cũng âm thầm bĩu môi.

Quả không hổ là huynh trưởng Bạch gia, Bạch Lộ Ngâm chính là như vậy, nhìn ôn hòa vô hại, thân thiết động lòng người, trên thực tế lại nguy hiểm máu lạnh nhất, mặc kệ là đối mặt với kẻ thù hay bạn bè, vẻ mặt vĩnh viễn là dửng dưng, cũng không quan tâm đối phương dùng thủ đoạn mềm hay cứng, cho dù có người uy hiếp thắt cổ trước mặt anh, anh cũng sẽ mỉm cười mà chống đỡ.

Mà Bạch Lộ Ngâm vốn chẳng quan tâm đến tình cảm cốt nhục tình thâm của Kiều Cát Chi, anh cũng không có lòng tốt giúp đỡ Hình Phong, chủ yếu là vì linh hồn của cái người trong thân thể của đứa bé. Sao có thể vô tình, sao có thể bỏ rơi em trai của chính mình, cho nên anh mới xuất hiện ở đây lúc này.

Kiều Cát Chi bị lời của Bạch Lộ Ngâm làm cho tiến thoái lưỡng nan. Y không thể để mất đi khách hàng lớn là Bạch thị, nếu không cơ nghiệp mây chục năm qua của Kiều thị coi như sụp đổ, nhưng lại phải đem đứa con ra trao đổi. Một bên là Kiều thị, một bên là đứa con, đều quan trọng như nhau, trong một thời gian ngắn, y căn bản không thể lựa chọn được. Nhưng là Bạch Lộ Ngâm cũng đang đợi y cho câu trả lời thuyết phục, hiển nhiên là không thể bỏ qua cho bất kì thái độ nào của y.

Nhưng mà…

Nhưng mà…

Nóng vội như kiến bò trên chảo nóng, mọi suy nghĩ lúc này đều làm y đau đầu.

Cục cưng là người thừa kế của Kiều thị, mà Kiều thị lúc này lại cần một khách hàng lớn như Bạch thị để duy trì tồn tại, nếu không thật sự sẽ đóng cửa, đến lúc đó thì người thừa kế cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng mà nếu đem cục cưng trả lại, chẳng những mất đi đứa con, còn mất đi người thừa kế của Kiều thị, trong nhà thì người phụ nữ kia lại như gà mái không đẻ trứng, mà lại rất ghen tuông, như vậy, hắn còn có cơ hội có con khác sao?

Cuối cùng, Bạch Trọng Kiếm lại buông ra một câu không biết là vô tình hay hữu ý.

“Có thể lấy người phụ nữ khác, con cũng có thể sinh đứa khác”

Dù sao Triệu thị với Kiều thị bây giờ cũng không có giúp đỡ gì, gã không tin Kiều Cát Chi không nghĩ tới việc bỏ người phụ nữ Triệu Nhã Nhàn kia.

Kiều Cát Chi nghe xong, suy tư một hồi. Đúng như Bạch Trọng Kiếm, y ước gì có tảng đá rơi trúng đầu con cọp cái kia, vì có thể người đàn bà kia cực kỳ ngoan cố, kiên quyết không chịu ly hôn…Không được, cuộc đời y không thể nằm ở trong tay người đàn bà kia được! Cho dù ép cũng phải bắt cô ta kí tên! Còn con, có thể có người đàn bà khác sinh cho y, mà Kiều thị, là cơ nghiệp của tổ tiên y gây dựng, không thể để bị hủy hoại trong tay của y được.

Nghĩ vậy, Kiều Cát Chi chính thức hạ quyết tâm.

“Được, tôi đem đứa bé trả lại cho cậu”

Y quay đầu lại gọi vú Trương bế Bạch Lộ Hàn ra.

“Cục cưng”

Nhìn thấy vú Trương đang bế một đứa bé trạng thái mệt mỏi tiến vào phòng khách, Hình Phong vội chạy nhanh đến, đoạt lấy Bạch Lộ Hàn.

“Ô…oa”

Cảm nhận được lồng ngực ấm áp của Hình Phong, mí mắt mơ mơ màng màng của Bạch Lộ Hàn cố gắng mở ra, yếu ớt kêu lên, hiện lên một vẻ yên tâm.

Thật tốt quá, lại trở lại bên cạnh tên tiểu tử ngốc này rồi…

“Cục cưng, con xảy ra chuyện gì vậy?”

Hình Phong kinh hãi nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Bạch Lộ Hàn, lòng đau như cắt, lại dùng tay sờ sờ chán hắn, không khỏi chấn động.

“Kiều Cát Chi! Ngươi làm gì cục cưng vậy? Nó mới ở nhà của ngươi vài ngày, tại sao lại biến thành như vậy?”

Cậu tức giận chất vấn Kiều Cát Chi.

“Đứa bé xảy ra chuyện gì?”

Bạch Trọng Kiếm đi lại, phát hiện thấy Bạch Lộ Hàn có điểm khác thường, không giống với thần thái sáng láng hàng ngày.

Tên này sao lại trở nên yếu ớt như vậy?

“Cục cưng bị sốt, cả người nó đang nóng lên đây này”

Hình Phong đau lòng sắp chết kêu lên, lập tức hướng cửa chạy ra.

“A Phong!”

“Tôi muốn đưa nó đến bệnh viện ngay”

Nếu cục cưng có gì sảy ra, cậu thực sự không thể tha thứ cho chính mình được! Ngay cả khi cục cưng gặp tai nạn lúc trước, cũng không có yếu ớt như vậy, như là…như là tùy thời sẽ đình chỉ hô hấp.

****

Đi tới bệnh viện, thân nhiệt Bạch Lộ Hàn đã tăng lên không biết là bao nhiêu độ, toàn thân như bị lửa vây lấy, làm cho các bác sĩ hết sức kinh ngạc. Nhiệt độ cao như vậy, đối với người trưởng thành đã rất nguy hiểm, huống chi là một đứa bé.

“Bác sĩ, tôi van ngài, nhất định, nhất định phải cứu nó”

Hình Phong cơ hồ là gào lên mà van xin.

“Chúng tôi sẽ cố hết sức, nhất định sẽ cố gắng hết sức”

Bác sĩ nói xong, vội vàng chuyển Bạch Lộ Hàn vào phòng cấp cứu.

Nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại trước mắt, ngăn cách tầm mắt của cậu, Hình Phong quỳ sụp xuống đất, không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên xung quanh, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống.

Bệnh viện này, đã đưa chị gái của cậu đi xa, khi cậu đến, chỉ kịp nhìn thấy tấm vải trắng che đi khuôn mặt của chị gái mình, mà bây giờ…

Con trai của chị ấy ở bên trong.

Nó còn là một đứa trẻ.

Xin ông trời…xin đừng cướp đi người quan trọng nhất của cậu.

Nếu không trên đời này, chỉ còn lại một mình cậu cô độc, thấm thía cảm giác đáng sợ, tịch mịch, cùng đau thương.

Cậu không thể chịu được.

****

Hắn sắp nóng chết.

Bạch Lộ Hàn cảm thấy trong bụng giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, làm hắn không thể thở nổi. Mới vừa rồi chỉ hơi nóng mà thôi, sao bây giờ ruột gan lại trở nên nóng như lửa đốt thế này.

Cảnh tượng trước mắt nhập nhòa nhập nhòa, khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ, lồng ngực bức bối, giống như bị cái gì chặn ngang. Hắn cố gắng hô hấp, lại bị cảm giác đau đớn đè nén, giống như con cá bị mất nước, toàn thân khô khốc, nước như bị bốc hơi hết.

Khó chịu quá…

Hắn sẽ không chết như vậy chứ?

Nếu như hắn chết, vậy thân thể này của đứa bé thì sao?

Còn Hình Phong…tên tiểu tử ngốc kia, hắn còn chưa cùng hắn chính thức gặp nhau.

Không cam lòng! Chỉ là đói bụng hai ngày, không thể chết như vậy được…Hắn không muốn chết…sẽ phải rời xa Hình Phong…

Không muốn rời đi….

Đột nhiên, Bạch Lộ Hàn cứng lại, một cỗ nhiệt đánh ập xuống, cùng với nhiệt độ cơ thể lúc này làm hắn trở tay không kịp.

Giống như có cái gì đó cầm hắn quăng đi, từng tế bào trong cơ thể hắn như bị xé nát.

Đây là…linh hồn của đứa bé?

Ý nghĩ này trong đầu Bạch Lộ Hàn lóe lên.

Chẳng lẽ đứa bé kia đã tỉnh lại? Vậy hắn có thể trở lại với thân thể ban đầu rồi sao?

Không để hắn suy nghĩ thêm, một cỗ đau đớn làm hắn ngất đi, trong khoảnh khắc rơi vào một mảng u tối.

***

Đợi cho đến khi Bạch Lộ Hàn tỉnh lại, tất cả đều thay đổi, hắn chỉ kinh hỉ phát hiện mình đã trở lại thân thể cũ, không còn ở trong thân thể ngắn ngủn của đứa bé nữa, nhưng mà không may người mà hắn nhìn thấy đầu tiên không phải là Hình Phong cũng không phải là Bạch Lộ Ngâm, mà là người hắn chỉ muốn tránh mặt  Bạch Trọng Kiếm.

“Chúc mừng anh trở lại nhân gian, nhất định là anh rất phiền toái, ngay cả Diêm Vương cũng không muốn giữ”

Bạch Trọng Kiếm không mở miệng thì thôi, đã mở miệng thì chỉ có làm cho người ta muốn tức chết.

Bạch Lộ Hàn định mở miệng nói chuyện, lại phát hiện cổ họn như bị chặn lại, không thể phát ra am thanh.

“Anh tốt nhất đừng nên mở miệng nói chuyện, nằm lâu như vậy, thân thể anh khó tỉnh táo ngay, chờ thêm vài ngày cho sức khỏe anh hồi phục hoàn toàn xem sao” Bạch Trọng Kiếm nói xong liền đi ra ngoài “Tôi đi gọi bác sĩ đến”

Này, chờ một chút, đừng đi ngay như vậy a!~

Bạch Lộ Hàn vừa muốn gọi gã lại nhưng lại không nói ra tiếng, nhớ tới tay chân, thì tê dại giống như bị điện giật. Bạch Trọng Kiếm luôn cố tình lảng tránh câu hỏi của hắn, nói đông nói tây nhưng mà vẫn là không trúng trọng điểm, lúc này càng dứt khoát vứt bỏ hắn.

Đáng chết, nếu lão Đại ở đây.

Bạch Lộ Hàn suy nghĩ không thôi, điều hắn muốn biết duy nhất lúc này là Hình Phong đang ở đâu. Ra vào phòng bệnh của hắn ngoại trừ bác sĩ y tá, của nợ Bạch Trọng Kiếm…kia thì luôn làm ra vẻ mặt không biết gì hết của một con heo ngu ngốc, vẫn mãi không thấy được hình dáng của cái người mà hắn muốn thấy nhất. Khổ nỗi thân thể không thể nhúc nhích, lại không có cách nào lên tiếng, trong lòng nóng như lửa đốt chỉ có thể trừng mắt nhìn Bạch Trọng Kiếm.

“Anh trừng mắt nhìn tôi làm gì? Nếu không phải lão Đại nói tôi chăm sóc anh, tôi cũng chẳng muốn suốt ngày nhìn cái mặt như cái mông của anh. Anh có bệnh thì cư xử như người bị bệnh đi! Đừng có không biết tốt xấu như vậy được không?”

Bạch Trọng Kiếm đương nhiên sẽ không để yên cho ánh mắt muốn giết người của hắn mà giữ im lặng, sau một hồi tức giận, gã lại thầm nói tiếp:

“Nói thật là, thời gian anh làm trẻ con ít ra còn đáng yêu một chút, nhanh như thế đã biến trở lại, thật là mất hứng mà”

Gã còn chưa có trêu cợt đủ, chỉ cần trước mặt Bạch Lộ Hàn không nhắc đến Hình Phong. Gã cũng không phải đứa ngốc, nhìn cũng biết Bạch Lộ Hàn mấy ngày nay sốt ruột cái gì, muốn nhanh chóng gặp Hình Phong sao, gã hết lần này đến lần khác không nói cho hắn, xem hắn như thế nào?

Ánh mắt lạnh lùng của Bạch Lộ Hàn sáng ngời, thẳng tắp nhìn về Bạch Trọng Kiếm. Cuối cùng cũng nhớ đến hai tiếng trẻ con, Hình Phong kia bây giờ đang ở đâu? Là về nhà hay vẫn còn ở trong bệnh viện.

Bạch Trọng Kiếm cố ý không đếm xỉa đến ánh mắt bức thiết muốn hỏi thăm của Bạch Lộ Hàn, lại cố tình lảng sang những chủ đề khác.

Tiểu tử thối này!

 Sắc mặt Bạch Lộ Hàn lúc này đen như đáy nồi, không còn là đứa trẻ mặc dù hắn vẫn đang nằm trên giường bệnh, nhưng cũng đã khôi phục được cái vẻ băng hỏa lang khí thế lạnh lùng, chỉ tiếc đối diện với hắn lại là cái kẻ luôn biết ứng phó với băng hỏa lang: Bạch Trọng Kiếm.

Không sao hết, dù sao Hình Phong không ở bệnh viện thì cũng là ở nhà, mà ngôi nhà kia hắn nhớ rõ từng ngõ ngách, đợi cho thân thể hoàn toàn khỏe mạnh đi tìm cũng không thành vấn đề.

Mặc dù tự an ủi mình như thế, Bạch Lộ Hàn vẫn không ngừng nóng lòng mong muốn nhìn thấy Hình Phong.

Không biết từ lúc nào, Hình Phong đã chiếm cứ hết trong tâm trí hắn, cả thể xác và tinh thần, đối với hắn mà nói, Hình Phong không chỉ là một người tạm thời nuôi hắn, cũng không phải là một nguồn hơi ấm thoáng qua, mà là một cái gì đó không giải thích nổi. Bất cứ ai, người thân, bạn bè, thậm chí là anh cả Bạch Lộ Ngâm, cũng chưa từng làm cho hắn có cảm giác này, không giống như tình cảm yêu thích thông thường, so với tình thân thì cao hơn một chút, càng chân thành tha thiết, thì càng khắc cốt ghi tâm, càng nóng ruột nóng gan, càng nhớ mãi không quên…

Chẳng lẽ là….

Sau vài ngày trị liệu, tiếng nói của Bạch Lộ Hàn cuối cùng cũng đã khôi phục lại, câu đầu tiên khi hắn mở miệng hỏi Bạch Trọng Kiếm là “Đồ đầu óc heo có giòi”, làm Bạch Trọng Kiếm tức giận quay đầu bước đi, vài ngày cũng không có đến bệnh viện. Tại bệnh viện dạo qua một vòng, không gặp được Hình Phong, hắn chỉ có thể hỏi bác sĩ chữa trị cho hắn.

“Đứa trẻ ngài nói lúc trước được đưa đến cấp cứu, đã sớm khỏe lại, đã được người nhà đón về rồi”

Bác sĩ nói như vậy cho hắn biết.

Quả nhiên là đã về nhà, từ khi hắn hoàn hồn đến nay, dù sao cũng đã nhiều ngày như vậy. Điều này cũng là tất nhiên, đứa bé hắn đã từng sống trong thân xác kia bình an vô sự, chắc hẳn Hình Phong rất vui mừng, sao lại thở dài a?

Bạch Lộ Hàn tưởng tượng bộ dáng của Hình Phong, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười không dễ nhận thấy,sự dịu dàng trước nay chưa từng có, hiện trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, làm cho các bác sĩ y tá đứng xung quanh ngây người khi nhìn thấy.

Mặc dù rất tiếc không gặp được Hình Phong, nhưng chỉ cần biết nhà của cậu ở nơi nào, sẽ không sợ không tìm thấy người. Mới mười ngày mà thôi, hắn đã rất nhớ ngôi nhà nhỏ mà ấm áp kia, có giọng nói dịu dàng đầy yêu thương của Hình Phong. Bạch Lộ Hàn buồn rầu không biết là nên dùng phương thức nào để gặp mặt Hình Phong một cách tự nhiên thân thiết nhất mà không làm Hình Phong sợ hãi, hoặc là trực tiếp cho cậu biết hai tháng trước người ở trong cơ thể đứa bé chính là hắn, Hình Phong có sợ hãi hay không, cho là hắn bị tâm thần?

Bất luận như thế nào, việc chính cần làm đầu tiên sau khi xuất viện là đi gặp Hình Phong.

Bạch Lộ Hàn quyết định, cố gắng trị liệu, tranh thủ sớm xuất viện từng ngày. Mỗi buổi tối khi ngủ, hắn đều ngây ngốc ảo tưởng tình cảnh khi dùng tư thế trưởng thành gặp Hình Phong, không biết sẽ thế nào, căn bản đây là mối tình đầu của hắn. Nếu là hắn trước kia, hắn nhất định sẽ đối với loại tình cảnh này mà cười nhạt, cộng thêm cái vẻ bỡn cợt, nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần đối tượng là Hình Phong, cho dù có gọi hắn là tên ngốc một trăm lần hắn cũng cam lòng.

Hết chương 8