Lý Vân Uyển chạy thẳng đến bệnh viện thăm Dương Quan Quan còn Tề Đẳng Nhàn thì cầm ngọc tủy và chuẩn bị đi tìm Giang Sơn Hải.
Vết thương của Dương Quan Quan đã khỏi được bảy tám phần rồi, bây giờ các sinh hoạt bình thường đã không còn vấn đề gì nữa, đoán chừng vài ngày nữa thôi là sẽ lại có thể nhảy nhót và luyện võ rồi.
“Không được để ai móc thận mình nữa, nếu không thì tốc độ hồi phục này cũng không thể theo kịp đâu.” Tề Đẳng Nhàn nghĩ vậy, cảm thấy đi đường mà chân không chạm đất.
Không bao lâu sau, hắn đến được dinh thự của Giang gia.
Sau khi nhìn thấy hắn, sắc mặt của quản gia nhà Giang Sơn Hải ngay lập tức biến đổi giống như vừa nhìn thấy ma vậy, ông ta sợ đến mức rụt cả cổ vào.
“Không cần sợ, tôi đến là để thăm ông Giang mà thôi, dù sao thì bây giờ con gái của ông ấy cũng là bạn gái của tôi mà!” Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười và vỗ vỗ vào vai của quản gia.
Quản gia run lên bần bật, cái tên đại ma vương này, hắn là người không thể chọc vào.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Phiền ông đi vào thông báo một tiếng, tôi đến để thăm hỏi.”
Quản gia gật gật đầu và đi vào báo cáo tình hình với Giang Sơn Hải.
Giang Sơn Hải nghe thấy Tề Đẳng Nhàn thế mà lại tới tìm mình thì không khỏi nhíu chặt mày, sau đó thẹn quá hóa giận mà nói: “Cậu ta lại còn dám tới tìm tôi à? Chẳng lẽ cậu ta chê mình chết chưa đủ nhanh hay sao?”
Lần trước khi trở mặt với người trong nhà, ông ta đã bị Tề Đẳng Nhàn tóm lấy và mạnh mẽ giáng cho mấy cái bạt tai, bây giờ mặt ông ta vẫn còn sưng đây này.
“Không gặp!”
Giang Sơn Hải phất tay một cái và bảo quản gia không cho Tề Đẳng Nhàn vào nhà.
Lời còn chưa nói hết thì đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến và nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn xuất hiện ở lối vào, cười híp mắt và nói: “Ông Giang, tôi đến thăm ông đây.”
Giang Sơn Hải tức đến mức trong lòng liên tục chửi thề, ông ta nói: “Nơi này không chào đón cậu, cậu cút ra ngoài cho tôi ngay lập tức! Nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Tôi đến tìm ông là để bàn chuyện làm ăn mà, nếu như ông từ chối tôi thì tôi sẽ ngay lập tức đi tìm Tống Chí Mai.”
Giang Sơn Hải nghe thấy Tề Đẳng Nhàn nhắc đến tên của Tống Chí Mai, kẻ thù không đội trời chung của mình thì không khỏi cau mày, có điều, bởi vì động tác quá mạnh dẫn đến cái mặt đã bị thương của ông ta càng thêm đau nhói.
Ông ta sầm mặt nói: “Nếu như cậu đã muốn bàn chuyện làm ăn thì cứ bàn đi, để tôi xem xem cậu có thể giở trò quái quỷ gì được!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ai yo yo, ông Giang thật là thích nói đùa quá đi... Tôi là bạn trai của Giang Khuynh Nguyệt, là con rể của ông mà, sao có thể giở trò quái quỷ gì được cơ chứ?”
Biểu cảm thẹn thùng này là cái quái gì đây?
Giang Sơn Hải có một sự kích thích muốn lấy đế giày để vả vào cái gương mặt thối tha đó của hắn!
Còn nữa... con rể cái quần què chứ con rể, Giang mỗ đây tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình có loại con rể dám vả vào mặt bố vợ như thế này.
“Đừng có ở đây nói xằng nói bậy nữa, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi!” Giang Sơn Hải lạnh lùng nói.
“Tôi biết tất cả những việc mà ông Giang đây làm không gì khác ngoài mục đích lên làm giám đốc của Long Môn Thượng Hải mà! Có đúng không nào?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
Giang Sơn Hải cười khẩy và không nói gì, mấy lời nói nhảm kiểu này, ông ta cũng lười trả lời.
Tề Đẳng Nhàn bèn thản nhiên nói: “Tôi có thể cho ông Giang tất cả những gì mà ông muốn, tiền đề chính là ông phải bằng lòng bỏ tiền ra, vả lại sẽ không bao giờ làm khó Giang Khuynh Nguyệt nữa.”
Mối quan hệ bố con giữa Giang Sơn Hải và Giang Khuynh Nguyệt có thể nói là đã tan vỡ rồi, dù sao ông ta còn có thể lấy sự an toàn tính mạng của vợ trước ra để uy hiếp con gái mình, thế thì còn tốt thế nào được nữa?
Sau khi nghe thấy lời này, Giang Sơn Hải không tự chủ được mà nở nụ cười chế nhạo, ông ta nói: “Cậu có thể cho tôi tất cả những gì mà tôi muốn? Ha ha ha, nói đùa cái gì chứ!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Nếu như ông không tin thì tôi đi tìm Tống Chí Mai đấy nhé! Tống Chí Mai nói rồi, con gái của bà ta cực kỳ xinh đẹp, bà ta có thể gả con gái cho tôi.”
Giang Sơn Hải bất chợt cạn lời, ông ta không tin Tống Chí Mai lại bằng lòng tin vào cái tên chẳng ra gì này đâu.
“Nói suông không được mà, thế thì tôi cho ông chút lòng tin vậy.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Như những gì ông thấy, đây chính là ngọc tủy của giám đốc Long Môn Thượng Hải.”
Giang Sơn Hải tức giận nói: “Tại sao nó lại ở trong tay cậu?”