Lý Vân Uyển nói: “Dì có thể không khách sáo đến mức nào được chứ? Dì thử không khách sáo một lần cho cháu xem nào!”
Tống Chí Mai lại cau mày nói: “Vân Uyển, không được vô lễ với dì Vi!”
Lý Vân Uyển khẽ hừ một tiếng, bây giờ cô ấy có nhìn trái nhìn phải thế nào cũng cảm thấy Vi Họa Mi rất không vừa mắt, thế mà lại dám bắt mình chia tay với Tề Đẳng Nhàn? Không biết đây là bảo bối mà mình vất vả lắm mới nhặt được về hay sao?
“Có điều, Tiểu Tề này, cháu cũng phải cho ta một lời giải thích hợp lý với được.” Tống Chí Mai nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, trong ánh mắt không khỏi mang theo một chút bất lực.
Vi Họa Mi nói: “Cậu ta có thể đưa ra lời giải thích như thế nào được cơ chứ? Hôm nay cậu ta đến đây chính là để phá hoại chuyện tốt của chúng ta.”
Tề Đẳng Nhàn tùy tiện rút tay ra khỏi túi và móc ra một viên ngọc tủy rồi đặt ở trên mặt bàn, thản nhiên nói: “Đây chính là lời giải thích của cháu!”
Tống Chí Mai kinh ngạc nói: “Ngọc tủy của giám đốc Long Môn Thượng Hải? Tại sao thứ này lại ở trên người cháu!”
Vi Họa Mi ở bên cạnh nhìn thấy thế thì cũng vô cùng bất ngờ, hai mắt sắp trợn ngược lên luôn rồi.
“Cháu... tại sao lại có thứ này?” Vi Họa Mi nhìn Tề Đẳng Nhàn và hỏi với giọng ngạc nhiên.
Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý đến bà ấy mà chỉ nói với Tống Chí Mai: “Dì Tống, lời giải thích này đã đủ chưa?”
Vi Họa Mi lấy lại tinh thần rồi bắt đầu cười khẩy: “Cái này quá nửa là giả rồi, thứ đồ quý giá như ngọc tủy của giám đốc sao có thể ở trên người cậu ta được, hơn nữa lại còn tiện tay cất ở trong túi?”
Tống Chí Mai cau mày, cầm viên ngọc tủy lên và cẩn thận xem xét một lúc lâu, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Hình như cái này thực sự là đồ giả.”
Vi Họa Mi nghe thấy thế thì ngay lập tức liên tục cười khẩy và nói: “Chị xem, em đâu có nói sai đâu! Cậu ta đến chính là để phá hỏng chuyện của chúng ta, hơn nữa còn lấy ngọc tủy giả ra để lừa lọc đảo điên, chị Mai, chị nhìn lầm rồi, chị không nên để cậu ta làm con rể của mình đâu.”
Lý Vân Uyển không khỏi sửng sốt, không phải Tề Đẳng Nhàn chuẩn bị viên ngọc tủy giả này để gài bẫy Giang Sơn Hải hay sao? Sao lại mang nó đến trước mặt mẹ mình rồi!
Tề Đẳng Nhàn bỗng ngẩn người, sau đó nở nụ cười xấu hổ, vội vàng cất viên ngọc tủy giả vào và nói: “Thật ngại quá, cháu lấy nhầm rồi, lấy phải đồ giả rồi.”
Sau khi nói xong lời này, hắn móc viên ngọc tủy thật ra và đặt ở trên bàn.
“Còn một cái nữa á?!” Vi Họa Mi lạnh lùng nói: “Cậu có biết ngụy tạo ngọc tủy của Long Môn sẽ phải gánh chịu trách nhiệm lớn đến nhường nào không? Người cuối cùng dám làm chuyện này, bây giờ cỏ ở trên mộ đã mọc cao ba thước rồi đấy!”
Sau khi đón lấy ngọc tủy, Tống Chí Mai lại vô cùng sững sờ, sau đó mới chậm rãi nói: “Cái này là ngọc tủy thật này, tôi đã từng nhìn thấy nó ở chỗ Văn Dũng Phu... Viên ngọc tủy này đã từng bị ông ta không cẩn thận đụng vào nên ở bên trong có một vết nứt rất nhỏ. Ban nãy tôi cũng đã dựa vào điểm này để phán đoán ra độ thật giả của ngọc tủy.”
Vi Họa Mi ngay lập tức sững sờ ngay tại chỗ, bà ấy nhìn về phía ngọc tủy ở trong tay Tống Chí Mai và liên tục nói: “Không, chuyện này tuyệt đối không thể nào... Sao cậu ta lại có ngọc tủy của giám đốc Long Môn chúng ta được?!”
Lý Vân Uyển nhìn Vi Họa Mi một cái với ánh mắt mỉa mai và nói: “Hỏi câu hỏi não tàn này làm gì chứ? Ngọc tủy ở trong tay anh ấy thì chỉ có thể chứng minh rằng anh ấy chính là giám đốc của Long Môn Thượng Hải thôi!”
Tống Chí Mai cũng dùng ánh mắt kinh ngạc và phức tạp không gì sánh được để nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn.
“Ừm, không sai. Viên ngọc tủy này là do Lý Hà Đồ, hội trưởng của tổng hội Long Môn đưa cho cháu đấy, chắc không phải đồ giả đâu.”
“Vi Họa Mi, dì thân là thành viên của Long Môn Thượng Hải, nhìn thấy giám đốc là cháu đây mà còn không hành lễ à?”
“Hay là dì không coi trọng quy tắc của Long Môn?”
Ánh mắt của hắn rơi trên người Vi Họa Mi và mang theo cảm giác áp bức vô cùng nặng nề!
Vi Họa Mi run rẩy một cái, trực tiếp cúi đầu xuống và trầm giọng nói: “Vi Họa Mi bái kiến giám đốc!”
Tống Chí Mai cười khổ với Tề Đẳng Nhàn và nói: “Vậy cho nên bây giờ cháu chính là giám đốc của Long Môn Thượng Hải à? Ta và Giang Sơn Hải giành tới giành lui chỉ để giành lấy một trò cười thôi à?”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu và nói: “Cũng không thể nói là như thế được.”
Tống Chí Mai bất lực thở dài một hơi và đặt ngọc tủy lên trên bàn.
Tinh thần Tống Chí Mai bỗng trở nên phấn chấn, bà nói: “Ý của cháu là...”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ý của cháu là, cháu sẽ giao phó Long Môn Thượng Hải lại cho dì, để cho dì toàn quyền quản lí. Đề nghị này của cháu, dì cảm thấy như thế nào?”