Tuyệt Thế Cường Long

Chương 934: “Đây là tín vật của giám đốc Long Môn Thượng Hải à?”




 Sau đó, trong ánh mắt cực kì hâm mộ của vô số những tên đàn ông xung quanh, cô ấy lao vào trong vòng tay của Tề Đẳng Nhàn.  

 

 

“Anh Tề, anh có nhớ em không?” Lý Vân Uyển cười và hỏi.  

 

“Tôi cảm thấy cả người mình suốt ngày leng keng leng keng.” Tề Đẳng Nhàn thở dài.  

 

“?” Lý Vân Uyển ngẩn người.  

 

“Bởi vì chuông kêu leng keng mà!” Tề Đẳng Nhàn nói, mấy lời nói sến súa này khiến cho mọi người xung quanh nghe mà buồn nôn.  

 

Lý Vân Uyển ha ha cười lớn, cô ấy trực tiếp đưa cái vali cho hắn để hắn kéo đi, hai tay đưa ra và ôm lấy cánh tay của hắn, trông y như một con chim nhỏ dựa người.  

 

Lý Vân Uyển của bây giờ cũng đã có chút dáng dấp của một người phụ nữ cá tính đang ở độ tuổi trưởng thành rồi, khí chất lạnh lùng và xinh đẹp của cô ấy đủ để xua đuổi rất nhiều những tên đàn ông muốn đến bắt chuyện.  

 

Sau khi đến được bãi đỗ xe, Tề Đẳng Nhàn lấy chìa khóa xe ra và nói: “Quà cho em này.”  

 

Lý Vân Uyển không khỏi ngẩn người, cô ấy nói với vẻ bất ngờ: “SF90? Chiếc này á? Oh, em thích nó...”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cứ lấy đi mà dùng!”  

 

Hắn ở Thượng Hải cũng rất phát tài, dù sao thì chỉ tính riêng chỗ trường đấu chó của Triệu Man Nhi thôi là hắn đã lãi ròng được ba trăm triệu rồi.  

 

“Anh giữ lấy mà dùng đi, em không ở Thượng Hải được mấy ngày đâu.” Lý Vân Uyển cười cười và nhét chiếc chìa khóa vào lại trong tay hắn: “Đi thôi!”  

 

Sau khi lên xe, Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Đi thẳng đến chỗ mẹ em à?”  

 

Lý Vân Uyển bật điều hướng và nói: “Đi theo điều hướng đi!”  

 

Tề Đẳng Nhàn đi theo điều hướng trong suốt hơn một giờ đồng hồ, khi đến đích, hắn bỗng chốc ngẩn người, con mẹ đó, đây không phải là khách sạn à?  

 

“Em đặt phòng xong rồi!” Lý Vân Uyển nheo mắt cười, trong mắt có một sự dễ thương như thể có thể vắt ra nước vậy.  

 

“A, cái này...” Tề Đẳng Nhàn cảm thấy thợ săn cao cấp đúng thật là sẽ luôn xuất hiện theo cách của một con mồi mà.  

 

Sau khi đi vào trong phòng, Lý Vân Uyển đóng cửa lại và nói: “Em đã nói với mẹ em rồi, buổi chiều sẽ đến ăn cơm với bà ấy, từ giờ cho đến giờ ăn cơm chiều vẫn còn những mấy tiếng đồng hồ nữa cơ.”  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy lúc này mà cho cô ấy thêm một hiệu ứng mắt đỏ thì thật là tuyệt vời.  

 

Sau buổi chiều hôm nay, cơ thể vốn đã yếu ớt của Tề Đẳng Nhàn đã càng trở nên tệ hơn, nếu như lúc này Triệu Hồng Tụ tới chém hắn, đoán chừng hắn còn không cả có sức mà chạy nữa đâu.  

 

“Ấy, sao anh lại đổ mồ hôi thế? Trước đây đâu có thấy anh đồ mồ hôi bao giờ đâu.” Lý Vân Uyển lần đầu tiên nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn mệt đến mồ hôi nhễ nhại thì vô cùng kinh ngạc.  

 

“Dạo gần đây đánh nhau với người ta nên có hơi bị thương, còn đang trong thời gian hồi phục nữa.” Tề Đẳng Nhàn hì hục làm việc, vô cùng cố gắng.  

 

Lý Vân Uyển ngược lại vô cùng rạng rỡ, Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng: “Tôi thực sự không còn một giọt nào đâu!”  

 

Đối với biểu biện cố gắng của Tề Đẳng Nhàn, Lý Vân Uyển cũng khá là hài lòng.  

 

“Này này này, đừng ngủ nữa, chúng ta nên xuất phát rồi.” Lý Vân Uyển vỗ nhẹ vào gò mà của Tề Đẳng Nhàn, cười tít mắt và nói.  

 

“Hướng Đông Tinh vắt kiệt em thì em cũng không cần phải đến đây báo thù tôi đâu nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn lật người ngồi dậy, hít thở sâu một hơi để lấy lại sức lực.  

 

Lý Vân Uyển lập tức ôm lấy cổ Tề Đẳng Nhàn, lắc lắc vài cái và nói: “Đây chẳng phải là do lâu ngày không gặp nên nhớ nhung quá nhiều hay sao?”  

 

Tề Đẳng Nhàn ngáp dài một cái rồi bắt đầu sửa sang lại mình và ăn mặc chỉnh tề.  

 

Chính vào lúc này, hắn nhận được điện thoại của chuyển phát nhanh.  

 

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp bảo người đó giao hàng đến tận cửa khách sạn, nói rằng sẽ kèm theo tiền boa, trước sự cám dỗ của một khoản tiền boa khổng lồ, bưu tá đương nhiên là vui vẻ đồng ý.  

Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển trả phòng rồi đứng ở cửa khách sạn đợi bưu tá mang hàng đến và đưa cho anh ta tờ tiền năm trăm coi như là tiền boa.  

 

 

“Đây là cái gì thế?” Lý Vân Uyển không nhịn được mà hỏi, cô ấy nhìn thấy địa chỉ gửi hàng là nhà tù U Đô.  

 

 

“Đồ dùng để đổi lấy tiền.” Tề Đẳng Nhàn trực tiếp mở hộp chuyển phát nhanh ra, bên trong là một cái hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo, sau khi mở ra bèn có thể nhìn thấy một viên ngọc tủy đang nằm yên trong cái hộp nhỏ.  

 

 

Viên ngọc tủy này trong suốt như pha lê, trên mặt viết hai chữ “Thượng Hải”.  

 


Tề Đẳng Nhàn nói: “Đây là hàng nhái, tôi bảo cao thủ chuyên làm đồ giả trong nhà tù U Đô làm ra đấy, mua khối ngọc này tốn những mấy vạn, đau lòng muốn chết.”  

 

 

Trong nhà tù U Đô cái gì cũng ít, chỉ có nhân tài là nhiều.