Tuy rằng không thể chứng kiến trận chiến này, nhưng thông qua Tề Đẳng Nhàn kể lại, Dương Quan Quan cũng có thể tưởng tượng được sự nguy hiểm trong đó.
Con đường cuối cùng của kẻ kiêu hùng như Hồng Thiên Đô, toàn lực liều mạng, đó là sự khủng bố thế nào?
Sau khi viết xong một chữ cuối cùng, Dương Quan Quan cảm thán nói: “Này Hồng Thiên Đô cũng thật sự là một nhân vật hào kiệt, cái chết khí phách, không nghẹn khuất!”
Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng đánh vào chân của mình, lười biếng nói: “Đạo lý này nói cho chúng ta biết, không chạm vào phụ nữ có chồng được.”
Nếu không phải do Hà phu nhân, Tề Đẳng Nhàn cũng không có khả năng xác định được vị trí của Hồng Thiên Đô.
Sau khi viết xong 《 Thực Chiến Thuật Chân 》, Tề Đẳng Nhàn liền buồn ngủ, mí mắt sụp xuống, rốt cuộc không mở ra được.
Dương Quan Quan cũng không quấy rầy hắn nghỉ ngơi, cầm 《 Thực Chiến Thuật Chân 》vừa mới viết xong, nhìn một lần lại một lần quá trình diễn ra trận đấu vừa rồi, mỗi một lần xem đều cảm thấy bản thân đạt được điều gì đó mới mẻ.
Buổi tối hôm ấy, Kiều Thu Mộng yên lặng đi tới trước cửa nhà Tôn Dĩnh Thục, gõ vang cửa phòng.
“Cô là ai?” Sau khi nhìn thấy Kiều Thu Mộng, Tôn Dĩnh Thục nhíu nhíu mày, cũng không quen biết người phụ nữ này.
“Tôi tên Kiều Thu Mộng, tới tìm cô nói chút chuyện.” Kiều Thu Mộng bình tĩnh nói.
Cô ta được Sở Vô Đạo bồi dưỡng, quản lý Vĩnh Dạ Quân, hiện tại cô ta đã có một chút khí chất khó có thể nhìn thấy ở những người phụ nữ bình thường khác.
Tôn Dĩnh Thục cười cười, nói: “Tôi không quen biết cô, cho nên, cũng không cần thiết trò chuyện cùng cô đúng không? Mời cô trở về đi, đừng quấy rầy tôi nghỉ ngơi.”
Kiều Thu Mộng lắc lắc đầu, nói: “Là về Tề Đẳng Nhàn, hắn cứu mạng cô, hẳn là cô còn thiếu hắn một ân tình.”
Tôn Dĩnh Thục nghe xong hung hăng nhíu mày, sau đó tránh ra một chút, nói: “Đi vào nói đi.”
Kiều Thu Mộng ngồi xuống trong phòng khách, nhận lấy ly cà phê Tôn Dĩnh Thục vừa pha xong.
“Hôm nay, Hồng Thiên Đô chết dưới nắm đấm của hắn.” Kiều Thu Mộng nói với Tôn Dĩnh Thục.
“Hồng Thiên Đô? Chính là cái gã lần trước tới giết tôi, thủ lĩnh của Huyết Khô Lâu? Ông ta đã chết? Thật sự là quá tốt!” Sau khi Tôn Dĩnh Thục nghe thấy tin tức này, vô cùng phấn chấn.
Rốt cuộc, bị một đại cao thủ như vậy nhớ thương, là người chỉ sợ ngay cả ngủ cũng không yên.
Kiều Thu Mộng nói: “Cho nên, tôi phải nhờ cô giúp một chút.”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Logic của cô, tôi nghe không hiểu cho lắm.”
Kiều Thu Mộng nói: “Trận chiến giữa hắn và Hồng Thiên Đô, bản thân hắn cũng bị thương một chút.”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Cái này thì tôi không có cách nào hỗ trợ.”
Kiều Thu Mộng lại lắc lắc đầu, nói: “Triệu Hồng Tụ thiếu cô một ân tình.”
Sau khi Tôn Dĩnh Thục nghe được lời này, sửng sốt, nói: “Cái này liên quan gì đến Triệu Hồng Tụ?”
“Triệu Hồng Tụ muốn giết hắn, cho nên, cô phải dùng xong ân tình này.” Vẻ mặt Kiều Thu Mộng nghiêm túc nói, “Ngoại trừ cô ra, không ai có thể khiến cho Triệu Hồng Tụ thu tay lại.”
Tôn Dĩnh Thục bị lời này của Kiều Thu Mộng làm cho dao động rồi, ngón tay run lên, chậm rãi nói: “Triệu Hồng Tụ muốn giết Tề Đẳng Nhàn? Nói thế thì… Thật sự đúng là vì dân trừ hại!”
Kiều Thu Mộng không nói gì, chỉ nhìn Tôn Dĩnh Thục, nói: “Nếu hắn thật sự bị Triệu Hồng Tụ đánh chết, mà cô lại không hỗ trợ, để cho nhà họ Trần ở Nam Dương biết được, hơn phân nửa sẽ không tiếp tục hợp tác bất kì lần nào với cô nữa.”
“Tài Phiệt Thượng Tinh vừa mới tiến vào thị trường Nam Dương thị trường đúng không? Không nói đến chuyện cô cũng bởi vì chuyện này mà ăn được một đợt tiền lãi rồi, củng cố địa vị của mình, tăng cường quyền lên tiếng, trong tương lai cũng có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn nữa.”
“Tôi nghĩ, cô không muốn nhà họ Trần ở Nam Dương bỗng nhiên trở mặt với cô đúng không?”
“Nam Dương hiện tại rất loạn, nhưng nhà họ Trần dù sao cũng là địa đầu xà, nắm giữ báng súng.”
Tôn Dĩnh Thục bị co ta uy hiếp, khinh thường cười cười, nói: “Cô quá xem trọng ảnh hưởng của nhà họ Trần đối với chúng tôi đúng không? Thị trường Nam Dương tất nhiên rất mê người, nhưng vứt bỏ nó cũng không phải không thể.”
Hai mắt Kiều Thu Mộng chợt lóe hàn quang, nói: “Cô không đồng ý?!”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Tôi không đồng ý cô còn dám giết tôi?”
Đương nhiên cô ta không có khả năng ra tay với Tôn Dĩnh Thục.
Trên mặt Kiều Thu Mộng hiện ra vẻ chua xót, nói: “Vợ trước!”
“Phụt!”