Tiếng động bên phía bà Hà đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Mọi người đều không đi với chõ miệng vào mà chỉ đứng từ xa để quan sát, bởi vì hôm nay nơi này chính là sân nhà của Giang gia!
Giang Sơn Hải là phó giám đốc hiện tại của Long Môn Thượng Hải, là nhân vật có sức cạnh tranh vị trí giám đốc nhất, mà người đang đối đầu với bà Hà thì lại là người của Văn gia, trong chuyện này có chút gì đó khiến cho người khác cảm thấy vô cùng tế nhị!
“Văn gia không giúp được gì cho cậu đâu, cũng không chống lưng được cho cậu đâu, bởi vì bọn họ biết rất rõ rằng ở trước mặt tôi, bọn họ chỉ đơn giản là một con hổ giấy mà thôi!”
Bà Hà quay đầu lại nhìn về phía người đang thất thần là Tề Đẳng Nhàn, cười khẩy và nói: “Vậy cho nên, thằng oắt con, tốt nhất là cậu hãy nghĩ cho kĩ xem làm thế nào để có được sự tha thứ từ tôi đi?”
Tề Đẳng Nhàn nhún vai một cái với vẻ vô tội và nói: “Bà Hà, bà nói thử xem, tôi đã xin lỗi bà rồi, tôi còn phải làm gì nữa đây?”
Bà Hà nói với giọng kiêu ngạo: “Thật là mất hứng, thế mà lại bị một kẻ bỉ ổi như cậu đụng vào, thật khiến cho tôi ghê tởm mà!”
Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn khẽ giật, bà ta lấy đâu ra sự tự tin đó vậy?
“Ôi, Văn gia thực sự đã sa sút rồi, đã bị bắt nạt như thế rồi mà vẫn không dám phản kích lại.”
“Phản cái rắm chứ phản, già thì chết rồi mà trẻ thì lại tàn tật, bọn họ còn có năng lực gì để thách thức người khác đâu chứ?”
“Nói đi cũng phải nói lại, dạo gần đây bà Hà làm sao thế nhỉ? Hình như bà ấy đang rất giận dữ, tôi cảm thấy dạo gần đây bà ấy đã thay đổi rất nhiều rồi.”
Chính vào lúc này, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi bước đến, ông ta mặc một bộ âu phục màu trắng, trông rất phong độ và lịch lãm, vừa mới bước đến đã vỗ vỗ vai Tề Đẳng Nhàn.
Người này chính là Giang Sơn Hải.
Sau đó, ông ta cười ha ha với bà Hà và nói: “Bà Hà, thôi nào thôi nào, hôm nay là sinh nhật của con gái tôi, bà đừng tức giận như thế mà! Cậu nhóc này không hiểu chuyện, tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi bà có được không?”
Bà Hà không dám không nể mặt Giang Sơn Hải, bà ta nở nụ cười, gật đầu một cái rồi nói với Tề Đẳng Nhàn: “Hôm nay coi như cậu may mắn!”
Đám đông nhìn thấy một màn này thì đều bỗng chốc sửng sốt, sau đó ai nấy đều bắt đầu rơi vào trầm tư.
Trước đây Văn gia chính là cột trụ của Long Môn Thượng Hải, thế mà bây giờ đây bọn họ lại rơi vào tình trạng bị người khác bắt nạt.
Gặp phải rắc rối còn cần phó giám đốc Giang Sơn Hải đứng ra giải quyết, hơn nữa, bà Hà lại nể mặt Giang Sơn Hải đến như thế!
Trong chuyện này, có phải đang phát ra tín hiệu gì đó hay không?
Hai người Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc rõ ràng là cũng đã nhận ra điều gì đó rồi, vẻ mặt của hai người ngay lập tức trở nên tái nhợt, chẳng lẽ là Giang Sơn Hải đã cố tình sắp xếp cho bà Hà và Tề Đẳng Nhàn xảy ra mâu thuẫn để dễ đạt được mục đích là làm mất mặt Văn gia?
Có điều, chắc là không trùng hợp đến thế đâu nhỉ... Bà Hà người ta có thân phận như thế nào cơ chứ, dựa vào cái gì mà bà ta phải phối hợp với Giang Sơn Hải chứ?
“Cậu nhóc, lần sau đừng có bất cẩn như thế nữa đấy, hôm nay những người có mặt ở đây đều là những người có thân phận và địa vị, cậu không động vào được đâu.” Giang Sơn Hải cười cười và nói với Tề Đẳng Nhàn.
“Ồ... Thế thì cảm ơn ông Giang nhé.” Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy thì bỗng chốc trở nên vui vẻ, hắn không phản bác lại điều gì mà chỉ thuận thế đồng ý.
Giang Sơn Hải lại quay đầu ra cười với Văn Tư Thuận và nói: “Cháu trai, lâu ngày không gặp, sức khỏe của cháu đã tốt lên chút nào chưa?”
Văn Tư Thuận nhàn nhạt nói: “Nhờ có chú Giang quan tâm nên đã khỏe hơn nhiều rồi.”
Sau khi nghe thấy lời này, Giang Sơn Hải chỉ cười cười một cái, thế nhưng nụ cười này ít nhiều gì cũng lộ ra một chút ý vị thâm sâu.
Sau khi chào hỏi một câu, Giang Sơn Hải bèn xoay người rời khỏi và đi hàn huyên với các vị khách quý khác.
“Có phải ông ta cố tình sắp xếp chuyện của bà Hà để làm mất mặt Văn gia chúng ta không?” Văn Tư Thuận nhìn về phía Tần Đường Ngọc và hỏi với vẻ mặt có hơi khó coi.
“Bà Hà có thân phận cao quý, chắc là ông ta không thể sai khiến được bà ta đâu... Chuyện ban nãy có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.” Tần Đường Ngọc do dự một lúc rồi lắc lắc đầu.
Văn Tư Thuận lạnh lùng nói: “Bà Hà cũng là người có thân phận và địa vị, việc gì bà ta phải trở mặt với người khác ở trong bữa tiệc chỉ vì chút mâu thuẫn cỏn con này? Lại còn nói chuyện một cách khó nghe như vậy nữa.”
Tần Đường Ngọc nói: “Có lẽ là tâm trạng không được tốt lắm, phụ nữ mà, ai mà chẳng có mấy ngày tâm trạng không tốt.”
Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì chắc hẳn sẽ có rất nhiều người bồn chồn trong lòng xem rốt cuộc có nên đứng ở trên cùng một chiến tuyến với Văn gia nữa hay không đây?
“Là lỗi của tôi, khiến cho mọi người bị mất mặt rồi.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói với hai người họ.