Tuyệt Thế Cường Long

Chương 902: “Con mẹ nó em sắp mệt đến chết mất rồi!”




 

 Tề Đẳng Nhàn nói: “Đâu có đâu có, bây giờ tôi đang nhớ em lắm này, tôi sắp quên mất dòng kí tự ở trên chân em được sắp xếp như thế nào rồi.”  

 

Lý Vân Uyển bỗng cảm thấy rất buồn cười, cô ấy nói: “Em đến Thượng Hải có chút việc, nhân tiện đến thăm mẹ em luôn. Anh có hơi không phải đấy nhé, đến Thượng Hải lâu như thế rồi mà cũng không chủ động đến thăm hỏi bà ấy!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Dạo gần đây tôi khá là bận rộn, đợi đến khi tôi rảnh hơn rồi đến đó sau vậy. Hoặc là đợi đến khi em đến Thượng Hải thì chúng ta sẽ cùng đi.”  

 

Lý Vân Uyển nói: “Quan Quan vẫn ổn chứ? Ở trên mạng có nhiều người mắng chửi cô ấy lắm.”  

 

“Bây giờ cô ấy rất mạnh mẽ, không còn nhút nhát như lúc trước nữa đâu, chuyện này em cứ việc yên tâm.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

“Có anh chăm sóc cô ấy, em rất yên tâm!” Lý Vân Uyển nói một câu móc mỉa.  

 

Tề Đẳng Nhàn ho khan vài tiếng, thứ yêu tinh này thật là thông minh, trước đây cô ấy đã nhìn ra được chuyện hắn quan tâm Dương Quan Quan hơn mức bình thường, bây giờ hai người họ cùng đến Thượng Hải, nếu như không xảy ra chuyện gì đó thì mới kì lạ đó!  

 

Nhưng cô ấy cũng biết rất rõ rằng đàn ông chính là những hạt cát không thể nào nắm chắc được, nhất là thứ đàn ông chó má lẳng lơ và rẻ tiền như Tề Đẳng Nhàn.  

 

“Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, đợi khi nào đến Thượng Hải rồi em sẽ lại nói chuyện với anh sau. Lần này em còn phải vác theo một số nhiệm vụ đến đó nữa.” Lý Vân Uyển nói.  

 

“Hướng tổng mới thực sự là nhà tư bản chết tiệt, đây là chuẩn bị hoàn toàn vắt kiệt em rồi.”  

 

“Con mẹ nó em sắp mệt đến chết mất rồi!”  

 

“Dạo này anh phải tắm rửa sạch sẽ một chút đấy, không được để người khác vắt kiệt em mãi như thế được.”  

 

Cô ấy lớn tiếng trách móc vài câu, sau đó bụp một tiếng cúp điện thoại luôn.  

 

Tề Đẳng Nhàn run lên bần bật, dạo gần đây cơ thể này của hắn đang có chút suy nhược mà!  

 

Sau khi đi đến địa điểm thứ tư thì vẫn không có được bất cứ manh mối gì liên quan đến Hồng Thiên Đô, điều này khiến cho Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút chán nản và chùn bước.  

 

“Đúng thật là mò kim đáy bể mà, bao nhiêu nhân tài của nhà tù U Đô cùng nhau phân tích mà vẫn không bắt được ông ta... Chẳng trách bao nhiêu năm như vậy rồi mà ông ta vẫn luôn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Tề Đẳng Nhàn thở dài một cái, khi đi qua một đường hầm dưới lòng đất, hắn nghe thấy một tiếng guitar dễ nghe.  

 

Một cô gái đang ngồi bệt trên đất, trong tay ôm một cây đàn guitar bằng gỗ rách nát, hai mắt cô đờ đẫn nhưng lại cất tiếng hát trong trẻo khiến cho người khác phải xúc động.  

 

“Lately I’ve been hard to reach; I’ve been too long on my own...”  

 

Tề Đẳng Nhàn vừa nghe thấy đoạn đầu đã cảm thấy vô cùng quen thuộc, đó là bài hát “Beautiful” do ca sĩ mà hắn thích nhất là Eminem sáng tác, bài hát này rất hay, nó được sáng tác khi anh ấy bị mê sảng trong thời kỳ cai nghiện, nó mang theo một chút than thở khi ăn năn hối hận, đồng thời cũng có thể từ trong giai điệu thư giãn đó nghe ra được một chút hi vọng.  

 

Tề Đẳng Nhàn nghe hết một bài hát rồi đưa tay ra móc vào túi áo của mình, vừa hay lấy ra được một tờ một trăm tệ, hắn đi tới trước mặt cô gái, ngồi xổm xuống và bỏ tiền vào trong hộp đàn guitar.  

 

“Cảm ơn.” Cô gái nói.  

 

Rất nhiều người đều cảm thấy bài hát này rất hay nên đã thưởng cho cô ấy một khoản tiền, thế nhưng cô ấy đều không hề nói lời cảm ơn, chỉ khi Tề Đẳng Nhàn bỏ tiền xuống rồi thì cô ấy mới nói ra câu cảm ơn.  

 

Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới phát hiện ra rằng cô gái ấy là một người mù.  

 

“Bọn họ đều ném tiền xuống rồi bỏ đi, chỉ có một mình anh là ngồi xuống để cho tôi tiền. Vậy nên, cảm ơn anh.” Cô gái mỉm cười và nói.  

 

“Anh ơi, anh nhất định là một người rất ấm áp, mong rằng thế giới này cũng sẽ đối xử với anh một cách ấm áp.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười, sau đó đứng dậy và rời đi, cô gái là một người mù nên thính lực vô cùng tốt.  

Mặc dù đôi mắt bị mù rồi nhưng trái tim thì vẫn rất rộng mở.  

 

 

Tâm trạng ủ rũ của hắn trong chốc lát đã tốt hơn rất nhiều, âm nhạc chính là như vậy đấy, nó luôn có thể mang đến cho con người một sức mạnh kỳ diệu nào đó và cảm hóa cảm xúc của con người.  

 

 

Sau khi bận rộn suốt cả một ngày, Tề Đẳng Nhàn vẫn không tìm thấy được tung tích của Hồng Thiên Đô, thế nhưng tâm trạng của hắn đã không còn ủ rũ như trước nữa rồi.  

 

 

Phía bên nhà tù U Đô vẫn đang tiếp tục tiến hành phân tích, tin tức cuối cùng sẽ do Tham Lang tổng hợp lại và sàng lọc ra những cái đáng tin nhất.  

 

 

“Anh Tề, con gái của Giang Sơn Hải là Giang Khuynh Nguyệt sắp tổ chức tiệc sinh nhật, bọn họ đã gửi thiệp mời cho Văn gia chúng tôi.” Tề Đẳng Nhàn về đến bệnh viện, cái mông còn chưa ngồi ấm thì đã nhận được điện thoại của Tần Đường Ngọc.  

 


“Chuyện là thế này... Theo như những gì Giang Sơn Hải nói thì ông ta chuẩn bị mượn bữa tiệc sinh nhật lần này để cho con gái của mình và một nhân vật lớn đính hôn với nhau. Mọi người đều là con cháu của Long Môn, đương nhiên cũng không tiện từ chối không đi.”  

“Thế nhưng anh cũng biết tình hình sức khỏe của cậu Văn rồi đấy, vả lại, cái đám người đó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Văn gia chúng tôi như hổ đói...”