Tuyệt Thế Cường Long

Chương 88: “Mau quỳ xuống đi.”




“Đẳng Nhàn, sao cháu có thể làm việc xúc động như vậy được? Lại dám động thủ với trưởng phòng bộ phận hạng mục của tập đoàn Hướng thị?”  

             Kiều Quốc Đào có chút đau đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy hắn quá mức lỗ mãng, quả thực là làm việc bất kể hậu quả.  

             Bàng Tú Vân cũng tức giận tới mức giậm chân, chỉ vào mũi Tề Đẳng Nhàn mắng: “Cậu còn ngại chưa hại nhà chúng tôi chưa đủ thảm đúng không? Cậu đúng là không phải thứ gì tốt mà, chuyên môn tới gây tai họa cho chúng tôi!”  

             “Hiện giờ cậu nói thử xem chuyện này chúng ta nên giải quyết như nào?”  

             “Nếu cậu không giải quyết được, chưa nói tập đoàn Kiều thị chịu thiệt lớn mà ngay cả Thu Mộng cũng sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc!”  

             Kiều Thu Mộng khó có lúc khác thường nói: “Ba mẹ, hai người đừng mắng hắn, do hôm nay Trịnh Quang Minh quá đáng trước nên Tề Đẳng Nhàn mới vì con mà làm vậy.”  

             Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, nói: “Mọi người không cần lo lắng, chuyện này tôi sẽ giải quyết. Trịnh Quang Minh không làm trưởng phòng được bao lâu nữa đâu, hạng mục tôi cũng sẽ giúp Thu Mộng cầm về tay được, đây là lời hứa của tôi.”  

             “Mạnh miệng nói suông thì ai chả biết nói?” Bàng Tú Vân lạnh lùng nói: “Nếu cậu có thể làm được như vậy, đêm nay tôi sẽ nấu nước rửa chân cho cậu!”  

             “Không cần, đây hẳn là hiếu kính của vãn bối đối với trưởng bối, tôi chịu không nổi.” Tề Đẳng Nhàn cười ha hả nói.  

             “Cậu mơ đẹp thật, thật đúng là tự cho rằng mình có thể làm được sao?” Bàng Tú Vân tát một cái lên đầu Tề Đẳng Nhàn.  

             Tề Đẳng Nhàn lại linh hoạt né tránh khiến Bàng Tú Vân hụt tay không nhẹ, không nghĩ tới tên vương bát đản này vậy mà còn dám né tránh!  

             “Tôi đi tìm Trịnh Quang Minh giải quyết vấn đề trước, mấy người ngồi ở nhà chờ tin tốt của tôi đi.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

             Nói xong lời này, hắn nhanh như chớp trực tiếp chạy lấy người.  

             Bàng Tú Vân cắn răng nói: “Cái tên chó chết này chọc phải họa lớn như vậy còn làm như kiểu không có việc gì….Giờ lại cứ việc chạy như vậy?”  

             “Mẹ, có lẽ hắn thật sự đi giải quyết việc này. Hơn nữa hắn thật sự đảm nhiệm chức phụ phó trưởng phòng ở trong tập đoàn Hướng thị.” Kiều Thu Mộng nhẹ nhàng nhấp môi nói một câu như vậy.  

             Lời này khiến Kiều Quốc Đào và Bàng Tú Vân lắp bắp kinh hãi không thôi, kỹ càng tỉ mỉ hỏi lại sự việc đã qua.  

             Bàng Tú Vân hừ lạnh nói: “Chỉ là phó trưởng phòng trong cái nơi khỉ ho cò gáy như bộ phận an ninh mà thôi, nói trắng ra chẳng qua chỉ là một tên bảo an quèn, có gì mà đắc ý chứ?!”  

             Sau khi Tề Đẳng Nhàn rời khỏi Kiều gia, hỏi rõ ràng nơi Trịnh Quang Minh đang ở thì trực tiếp hướng thẳng bệnh viện mà tới.  

             Thấy Tề Đẳng Nhàn xuất hiện ở trước mặt mình nhanh như vậy, da mặt Trịnh Quang Minh run run hai cái, hừ lạnh nói: “Phó trưởng phòng Tề tới đấy sao?”  

             Tề Đẳng Nhàn ý cười đầy mặt nói: “Thủ đoạn của trưởng Phòng Trịnh hay thật, quay đầu lại đi uy hiếp tập đoàn Kiều thị!”  

             “Mày chính là Tề Đẳng Nhàn sao? Chính là tên phế vật này đánh lão đại của chúng ta? Con mẹ nó gan mày đúng là gan chó!”  

             “Lão đại của chúng ta chính là anh họ của Hướng tổng, mày dám ra tay với anh ấy như vậy, tao thấy là mày không muốn tiếp tục lăn lộn trong công ty nữa đúng không?”  

             “Một tên bảo an quèn mà thôi, lại dám xuống tay đánh người phụ trách hạng mục tôn quý của chúng ta? Còn không mau lập tức quỳ xuống sám hối!”  

             Nhóm nhân viên thuộc bộ phận thương vụ phụ trách hạng mục tới thăm Trịnh Quang Minh một đám đều hận ý đầy mặt, muốn biểu hiện ở trước mặt Trịnh Quang Minh một phen.  

             Trịnh Quang Minh đắc ý đầy mặt nói: “Phó trưởng phòng Tề, cậu chuẩn bị gì để khiến tôi tha thứ cho cậu đây?”  

             “Không, hẳn phải là anh nên chuẩn bị dùng lý do gì để tôi tha thứ cho anh mới đúng.” Tề Đẳng Nhàn mặt lạnh nhìn Trịnh Quang Minh, chậm rãi nói.  

             Lời này vừa ra khiến tất cả mọi người lập tức như ong vỡ tổ.  

             “Thứ gì vậy, đánh lão đại của chúng ta chưa tính còn dám nói loại lời nói như này? Thật sự cho rằng Hướng tổng sẽ về phía mình sao?”  

             “Hiện giờ Hướng tổng đang ở phòng bên cạnh thăm trưởng phòng thương, đợi chốc lát cô ấy tới đây, tôi hy vọng cậu vẫn còn lá gan nói lại những lời ngu xuẩn này!”  

             “Cho rằng mình mạnh một chút là có thể muốn làm gì thì làm sao? Xã hội hiện giờ không phải thời đại xem ai mạnh hơn thì có tiếng nói nhất đâu.”  

             Tề Đẳng Nhàn cảm thấy những người này cứ rít rít bên tai như vậy rất ồn ào, có chút không kiên nhẫn nhíu mày lại.  

             Trịnh Quang Minh cười lạnh nói: “Tha thứ cho tôi? Nếu không phải tôi thấy cậu cũng là nhân viên trong công ty, trực tiếp báo cảnh sát sẽ ảnh hướng tới danh dự của công ty thì tôi đã sớm đưa cậu vào đó ngồi uống trà rồi!”  

             “Hiện giờ cậu tới đây không những không biết hối cải mà còn dám dùng khẩu khí như vậy tới nói chuyện với tôi?”  

             “Tôi nói rõ cho cậu biết – –”  

             “Nếu hôm nay cậu không tự tay vả vỡ miệng mình, rồi lập tức lột sạch sẽ Kiều Thu Mộng đưa tới nhà tôi.”  

             “Thì một giây sau tôi lập tức để tập đoàn Kiều thị phá sản, sau đó khiến cậu cút khỏi công ty!”  

             Anh ta và Thương Quân đều bị Tề Đẳng Nhàn đánh nhưng Thương Quân thảm hại hơn, xương cốt trên mặt biến dạng rồi còn dẫn tới chấn động não.  

             Sự việc nháo lớn như vậy cũng khiến Hướng Đông Tinh bị kinh động tới, Tề Đẳng Nhàn nhất định sẽ không có quả ngon để ăn, hiện tại anh ta không có gì phải sợ hãi cả.  

             “Nhìn xem cậu phế vật như nào đi, trưởng phòng chúng tôi nguyện ý ngủ với vợ cậu thì chính là để mắt tới cậu!”  

             “Đúng thế, không phải loại phụ nữ tùy tiện nào cũng có thể lọt vào mắt xanh của trưởng phòng chúng tôi! Coi trọng vợ của cậu, hơn nữa nguyện ý cho cậu chỗ tốt chính là vinh hạnh lớn đối với cậu!”  

             “Lão đại của chúng tôi thâm minh đại nghĩa, thông tình đạt lý như vậy, cậu còn không mau ba quỳ chín lạy cảm tạ lão đại của chúng tôi?!”  

             Một đám nhân viên của bộ phận phụ trách hạng mục này cũng đều có thái độ ương ngạnh như nhau, vô cùng kiêu ngạo, một đám nhao nhao mở miệng nói chuyện.  

             Tề Đẳng Nhàn lại bình tĩnh đi tới trước giường bệnh của Trịnh Quang Minh.  

             “Mau quỳ xuống đi.” Trịnh Quang Minh nhàn nhạt nói.  

             Tề Đẳng Nhàn lại cứ từ trên cao như vậy nhìn xuống anh ta, trên mặt mang theo ý cười, nói: “Trong ngục giam của chúng tôi có một thiếu niên rất hung.”  

             “Nói cái gì vậy? Cái này có quan hệ gì với chuyện cậu quỳ xuống xin lỗi sao?” Trịnh Quang Minh khinh thường nói.  

             Tề Đẳng Nhàn không để ý tới anh ta, vẫn nói chuyện của mình: “Tên nhãi đó rất hung, cậu ta chém một kẻ thù tới mức phải vào bệnh viện.”  

             Trên mặt mọi người đều lộ ra khinh thường, chỉ là sự việc nhỏ trong ngục giam mà thôi, có cái gì tốt mà khoe ra?  

             “Sau đó người kia không phục, muốn báo thù.”  

  “Nhưng còn chưa kịp chờ người nọ tìm người tới trả thù, thiếu niên lại mang theo dao trực tiếp xông vào bệnh viện.”  

             “Cậu ta ở trong bệnh viện hung hăng chém kẻ nọ, tổng cộng mười tám vết.”  

             “Một trận chém này không những khiến kẻ thù chịu thua mà càng không dám tiếp tục trêu chọc cậu ta nữa.”  

             Mọi người nghe xong lời này của Tề Đẳng Nhàn thì hơi sửng sốt.  

             Trịnh Quang Minh phục hồi tinh thần lại, sắc mặt khó coi lạnh lùng nói: “Tôi cũng không tin cậu dám trong bệnh viện ở trước mặt những nhân viên này đụng tới tôi một lần nữa! Hướng tổng ở ngay phòng bên cạnh, cậu dám đụng tới tôi một chút thử xem?”  

             “Đáng tiếc trong tay tôi không có dao, nói cách khác, tôi thật sự rất muốn nhìn xem anh sau khi bị chém thêm mười tám vết thì sẽ có cái dạng gì?” Tề Đẳng Nhàn cười như không cười nói,  

             “Tên ngốc này, ở chỗ này giả thần giả quỷ muốn lừa gạt ai vậy chứ?”  

             “Nếu cậu dám ở trong này động tới trưởng phòng Trịnh, tôi sẽ khiến cậu ở ngay chỗ này phải quỳ xuống!”  

             “Hướng tổng đang ở ngay phòng bên cạnh thăm hỏi trưởng phòng Thương, cậu dám động vào trưởng phòng Trịnh một cái thử xem? Quay về tổng bộ sẽ thu thập cậu như nào.”  

             Nhóm nhân viên sôi nổi tỏ vẻ khinh thường.  

             Tay Tề Đẳng Nhàn lại ngay lúc này hạ xuống, ấn vào ngón tay đang bó thạch cao của Trịnh Quang Minh.  

             Trịnh Quang Minh kinh giận đan xen nói: “Tề Đẳng Nhàn, cậu dám!”  

             Tề Đẳng Nhàn hơi hơi mỉm cười, nghiêm túc nói: “Tôi đương nhiên dám, bởi vì….Tôi chính là thiếu niên đó đây!”   

chapter content