Tuyệt Thế Cường Long

Chương 807: “Lòng người trên thế gian này vốn dễ thay đổi như thế đấy.”




 Tề Đẳng Nhàn cũng đã quen với những con người dễ thay lòng đổi dạ, hắn khẽ gật đầu cười nói: “Cô Dương khách sáo quá rồi, đến thì cứ đến, cô còn mang theo quà cáp làm gì nữa vậy?”  

 

 

Dương Tú trả lời: “Ôi tôi ấy à, tôi vốn là loại người mồm miệng xấu xa, những lời tôi nói lúc trước thực sự quá khó nghe, xin cậu đừng nên để bụng làm gì!”  

 

Hiện giờ Dương Tú phải chính miệng nói ra những lời này, bản thân bà ta cũng cảm thấy có hơi mất mặt, nhưng cũng may là da mặt của bà ta đủ dày, hơn nữa bà ta còn một đứa con gái có thể giúp mình vớt vát được chút sĩ diện.  

 

“Anh rể à, anh tới Tài Phiệt Thượng Tinh rồi phải không, tình hình thế nào rồi?!” Kim Thần Hi chạy đến, có vẻ vô cùng lo lắng.  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy thế này cũng khá thú vị, ngày trước đến cả tên của hắn mà Kim Thần Hi cũng lười không muốn gọi, bây giờ thì cô ta lại thân thiết gọi hắn là anh rể.  

 

Có điều hắn rất thích kiểu xưng hô như thế này.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi đã đánh cho Choi Jeong Han một trận vỡ đầu chảy máu rồi.”  

 

“A?!”  

 

Hai mẹ con Dương Tú và Kim Thần Hi đều bị dọa sợ, chạy đến tận chi nhánh của Tài Phiệt Thượng Tinh để đánh người ư, hắn thế này cũng ngang ngược quá!  

 

Kim Thần Hi còn tưởng Tề Đẳng Nhàn nói muốn đánh cho Choi Jeong Han một trận chỉ là nói đùa thôi chứ, cô ta không ngờ cái tên này nói được là làm được, lại còn làm xong cả rồi.  

 

“Chắc chuyện này sẽ không bị làm to lên chứ, đây chính là Tài Phiệt Thượng Tinh đấy, là một thế lực nổi tiếng khắp trên thế giới kia mà…” Dương Tú lo lắng nói.  

 

“Có thể có chuyện gì to tát được cơ chứ? Cô cứ yên tâm là được, ngày mai thằng ranh con Choi Jeong Han còn phải tự mình tới xin lỗi Kim Thần Hi và chị họ của cô ấy nữa.” Tề Đẳng Nhàn hờ hững nói.  

 

“Cũng đúng lúc chúng ta có thể nhân cơ hội này mà sa thải Vương Khai Vũ, để Kim Thần Hi ngồi lên vị trí phó tổng giám đốc.”  

 

Kim Thần Hi sửng sốt, cô ta nói: “Vậy thì làm sao mà được cơ chứ, tôi vừa mới gây ra tai họa còn gì, hơn nữa chưa chắc tôi đã đủ năng lực để ngồi lên vị trí kia…”  

 

Dương Tú vội vàng nói: “Làm sao mà con không đủ năng lực để ngồi lên vị trí kia được? Con đừng có khiêm tốn quá, cứ yên tâm mà làm phó tổng giám đốc rồi giúp anh rể của con quản lý tập đoàn cho tốt đi! Hơn nữa lần này cũng đâu được tính là con đã gây ra tai họa, chỉ tại cái thằng chim bé kia không biết tốt xấu mà đến trêu chọc các con thôi.”  

 

Kim Thần Hi thấy mẹ mình lật mặt còn nhanh hơn lật sách thì chỉ biết bất đắc dĩ cười khổ.  

 

“Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai cô nhớ phải tới trụ sở tập đoàn đấy. Sau khi xử lý xong chuyện này, tôi sẽ bận một chút chuyện…” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.  

 

“Ừ, được được được, cậu cứ yên tâm đi!” Kim Thần Hi còn chưa đáp lời mà Dương Tú đã vội vàng đồng ý liên tục.  

 

Đến khi Dương Tú và Kim Thần Hi rời khỏi nơi này thì Dương Quan Quan mới xuất hiện, hiển nhiên là cô ta không muốn gặp Dương Tú cho lắm.  

 

Dù sao Dương Tú cũng từng mắng cô ta rất khó nghe, nếu không phải do mối quan hệ giữa cô ta và em họ của mình vẫn luôn tốt đẹp thì chỉ sợ đến cả cửa nhà này cô ta cũng không cho phép Dương Tú bước vào.  

Dương Quan Quan không nhịn được mà than thở: “Lòng người trên thế gian này vốn dễ thay đổi như thế đấy.”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đây cũng có phải lần đầu tiên cô hiểu được đạo lý này đâu, có gì hay ho mà cảm thán mãi thế? Cứ làm cho tốt việc của mình là được.”  

 

 

Dương Quan Quan lắc đầu rồi lại nói: “Anh thấy chưa, lại có người tới tìm anh kìa… Từ khi bọn họ biết anh là ông chủ của tập đoàn Gukoo, đến cả một phút giây yên tĩnh cũng không có!”  

 

 

Ngoài cửa vang lên tiếng động cơ, có một chiếc xe dừng lại.  

 

Người đẩy cửa bước vào chính là Án Cường mà Tề Đẳng Nhàn đã gặp lúc trước, còn có một người phụ nữ xinh đẹp mà hắn cũng từng gặp qua.  

 

 

Đó là Tần Đường Ngọc, đệ tử của đà chủ Long Môn quá cố ở Ma Đô là Văn Dũng Phu.