Tuyệt Thế Cường Long

Chương 780: Sự quyết tâm cũng sắc bén như thế!




 

 Nhưng Dương Quan Quan sẽ không xấu hổ, hiện tại cô ta đã rèn luyện tới cảnh giới, chỉ cần tôi không xấu hổ thì người xấu hổ là người khác.  

 

Không thể không nói, Tề Đẳng Nhàn không chỉ truyền thụ võ nghệ cho cô ta, ngay cả da mặt cũng đều truyền thụ.  

 

Những ánh mắt kia càng khó chịu, Dương Quan Quan lại càng trò chuyện vui vẻ cùng lão gia tử.  

 

“Lão gia tử hôm nay nên nghỉ ngơi rồi, lần sau lại đến đi!” Không biết là ai bất thình lình mở miệng nói một câu nói.  

 

Dương lão gia tử cũng phát hiện bầu không khí không thích hợp, cười nói với Dương Quan Quan: “Cháu đi về trước đi, có rảnh thì lại đến thăm ông.”  

 

Dương Quan Quan gật gật đầu, nói: “Ông nội, vậy cháu về trước đây!”  

 

Tề Đẳng Nhàn cũng lễ phép chào hỏi: “Tạm biệt Dương lão bá.”  

 

Dương Quan Quan trong nháy mắt trở nên hơi đen mặt.  

 

“Anh gọi lão bá là có ý gì?!” Dương Quan Quan lửa giận tận trời hỏi.  

 

“Cô giới thiệu tôi với ông ấy, tôi là sư phụ cô còn gì! Tôi lớn hơn cô một thế hệ, không được gọi ông ấy là lão bá sao?” Tề Đẳng Nhàn trợn trắng mắt nói, cảm giác trả được thù này, thật là tuyệt.  

 

Dương Quan Quan tức giận đến thiếu chút nữa ngất xỉu luôn, cái tên chó này, đúng là rất thù dai mà!  

 

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Nếu cô giới thiệu tôi là bạn trai hay gì đó tương tự, chắc chắn tôi sẽ gọi ông ta là ông nội, hơn nữa gọi còn thân thiết hơn cả cô.”  

 

Dương Quan Quan hừ hừ một tiếng, nói: “Cút đi! Với cái thái độ này của anh, cả đời tôi cũng không cho anh được toại nguyện.”  

 

Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, nói: “Làm người không thể không giữ chữ tín đâu…”  

 

Dương Quan Quan xem thường liếc mắt một cái, dù sao cũng tư lợi bội ước, với thái độ này, bản thân không thể để cho hắn được lời!  

 

Hai người vừa mới đi ra khỏi phòng bệnh liền phát hiện trên đường đi có không ít người nhà họ Dương đang đứng, các loại mà bảy bà cô, tám bà dì linh tinh đều tới đủ.  

 

“Dương Quan Quan, cái đồ đê tiện nhà cô, còn có mặt mũi chạy tới bệnh viện thăm lão gia tử? Dựa vào cái gì mà cô được kế thừa tài sản nhà họ Dương sản chứ!”  

 

“Đúng vậy, đứa con hoang do thằng thiểu năng trí tuệ sinh ra, tài sản nhà họ Dương có phần của cô sao? Lúc trước mẹ cô gả vào nhà này là vì cái gì, trong lòng không biết chút gì à?”  

 

“Còn có mặt mũi trở lại Thượng Hải, sao không tự mình tìm một mảnh đất đi chết luôn đi?”  

 

Khiến người ta tổn thương nhất luôn là những lời cay nghiệt.  

 

Càng nặng nề hơn, đại khái là lời xuất phát từ những người thân thích.  

 

Lúc trước Tề Đẳng Nhàn cũng đã được hưởng qua cảm giác bị người thân phản bội, cho nên với chuyện này, hắn có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị, hắn liền theo bản năng liếc nhìn qua Dương Quan Quan.  

 

Lại thấy gương mặt Dương Quan Quan đầy vẻ lạnh nhạt, thậm chí giữa mày còn mang theo sự kiêu gạo còn lớn hơn so với Ngọc Tiểu Long, cười lạnh nói: “Tôi cứ muốn thừa kế gia sản của nhà họ Dương, thế nào, chính là muốn làm cho các người được chia ít hơn một phần tiền đấy!”  

“A… Một phần ba gia sản, ít nhất cũng phải được mấy tỷ đấy! Chậc chậc chậc… Mất đi nhiều tiền như vậy trong một lần, các người không thấy đau lòng à?”  

 

 

“Trước đây mẹ tôi gả đến nhà họ Dương không phải là vì vinh hoa phú quý sao? Đương nhiên tôi có biết rồi, cho nên, tài sản của nhà này tôi càng phải nắm được!”  

 

 

“Ha, tôi già rồi chắc chắn sẽ tìm một mảnh đất mà đi chét, nhưng hơn phân nửa vẫn sẽ chết ở Thượng Hải, hơn nữa còn ôm khối tài sản nhà họ Dương cùng chết.”  

 

 

Những lời Dương Quan Quan nói ra khiến cho Tề Đẳng Nhàn cũng phỉa ngạc nhiên.  

 

 

Ái chà, thì ra nội tâm thư kí Dương lại mạnh mẽ đến như vậy, sự quyết tâm cũng sắc bén như thế!  

 

Hiện tại, không chỉ có thể trọng quyền xuất kích với ông chủ là hắn, mà còn có thể đối trọng quyền xuất kích với những kẻ dám bắt nạt cô ta như vậy!  

“Chậc, mấy tỷ này vào tay rồi thì nên dùng như thế nào đây? Trước tiên mua một căn hộ đắt nhất cho bản thân ở Thang Thần đi, lại mua thêm du thuyền tư nhân và máy bay tư nhân, a… cầm hơn một tỷ mở một xưởng rượu, mỗi ngày uống rượu nho tự ủ…” Dương Quan Quan nhìn mọi người, như suy nghĩ gì đó, nói.