Tuyệt Thế Cường Long

Chương 746: “Bát Cực quyền!”




 

 "Thần biến" không phải là minh kình, ám kình, đan kình, phá vỡ hư không hay đến mức nhập thần, mà là một loại cảnh giới quyền thuật đơn giản trong Hình Ý quyền, quyền thuật đầu tiên mà họ luyện là về thân thể, sau đó là ý cảnh, cái gọi là ý cảnh chính là khả năng cảm nhận, cảm nhận đến trình độ nhất định sẽ biến thành thần biến, đây cũng là cảnh giới cao nhất trong Hình Ý quyền.  

 

Cổ tay của Triệu Biện Tử bị Tề Bất Ngữ đánh trúng, nhưng gân tay của ông ta biến hoá, nhanh chóng lật ra ngoài rồi quấn vào trong, nén lại sức mạnh của quyền pháp này!  

 

Trong mắt Tề Bất Ngữ nhanh chóng xuất hiện một tia kinh ngạc cùng cảm thán, chiêu biến hoá quyền này của Triệu Biện Tử dùng đúng là xuất thần nhập quỷ, mỗi một tấc máu thịt trên thân thể dường như đều đang nằm trong tay ông ta.  

 

Thông lưng quấn quyền truyền đến bây giờ đã trải qua nhiều năm tiến hóa, rất nhiều tuyệt kỹ giết người đã lâu không còn thấy nữa, nhưng tất cả những thứ này đều được Triệu Biện Tử cho thấy rõ.  

 

Triệu Biện Tử bắt đầu nắm lấy cơ hội phản kích, sau khi quấn lấy cánh tay của Tề Bất Ngữ, lúc này ông ta bước lên phía trước áp đảo, một tay khác cũng đưa đến.  

 

Chỉ thấy ông ta trên cuốn, dưới quấn, đưa trái, đưa phải, mỗi một lần đều đi quanh thân Tề Bất Ngữ, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị ông ta bắt lấy một chỗ rồi bẻ gãy xương cốt.  

 

Nhưng dù gì Tề Bất Ngữ cũng là nhân vật lớn, là người luyện Hình Ý quyền đến cảnh giới "Thần biến", ông hoá giải từng chỗ một theo thứ tự, sau đó bỗng nhiên mãnh liệt xuất ra một chiêu "Hùng Ưng hợp kích", thân như gấu, tay như cánh đại bàng!  

 

Triệu Biện Tử đang dùng Quấn kình vờn quanh thân đối thủ, bị Tề Bất Ngữ dùng một chiêu "Hùng Ưng hợp kích" đánh tan trong nháy mắt, theo đó ông ta dính phải một quyền vào bụng, văng về sau!  

 

“Hình Ý Băng Quyền, đáy biển băng!” Triệu Biện Tử mím môi, đột nhiên co rút bụng lại, cả người lõm vào trong, sau đó hai tay cùng thò ra, thẳng tay móc mắt Tề Bất Ngữ.  

 

"Bốp! Bốp!”  

 

Không ngờ hai tay lại đánh vào không khí, tập trung nhìn mới thấy Tề Bất Ngữ đã dùng tuyệt kỹ "Vương Bát nghe sấm, rùa phơi lưng", chui đầu vào trong lồng ngực.  

 

Còn chưa kịp ứng biến, Triệu Biện Tử đã cảm thấy phía dưới lạnh lẽo, không cần nghĩ cũng biết, ông ta đã bị một chiêu "Hoàng cẩu đi tiểu" đánh úp!  

 

Không chút nghĩ ngợi, ông ta nhường chân trái, chân phải theo đó dò lên, liên tục “ầm ầm ầm” lui về sau ba bước, đã cách Tề Bất Ngữ năm, sáu mét.  

 

Lúc ông ta né tránh, Tề Bất Ngữ dùng hai chân liên hoàn đá tới, chân này không tới thì đá chân kia, tựa như một cối xay lớn đang ép tới, không cho Triệu Biện Tử bất kỳ cơ hội nào để thở.  

 

Triệu Biện Tử đứng vững liền lập tức đáp trả, chiêu thức ra như sóng chồng lên nhau, tầng tầng lớp lớp, mỗi lúc một cao hơn!  

 

Chân hai người ở trên không trung điên cuồng va chạm, trong nháy mắt đã va vào đối phương tới mười ba lần!  

 

Trong nháy mắt hai người thu lại chút lực cuối cùng, không hẹn mà cùng dùng ra một chiêu "Gà trống dậm chân", đạp vào lòng bàn chân đối phương, sau đó cả hai đều văng ra.  

 

Tề Bất Ngữ đứng lại, khẽ mỉm cười, ông gật đầu, giơ ngón tay cái lên với Triệu Biện Tử, lúc này đã nghiêm túc chứ không còn lật ngược lại như trước.  

 

Sắc mặt Triệu Biện Tử trầm xuống, hai mắt như chứa sương mù, ông ta nhìn chằm chằm vào Tề Bất Ngữ.  

Tề Bất Ngữ nhếch miệng cười, thay đổi tư thế, dậm chân rồi để cột sống căng ra như chiếc cung lớn, trong nháy mắt đã phóng cả người tới, vừa đến gần liền hướng khuỷu tay vào má trái của Triệu Biện Tử!  

 

 

“Bát Cực quyền!” Ánh mắt Triệu Biện Tử lạnh lùng, liên tục giơ tay ra ngăn cản, dùng xảo kình biến hoá lực đạo khủng bố của Tề Bất Ngữ mang đến.  

 

 

Ông ta thông lưng quấn quyền lần nhằm giảm bớt lực đạo từ Tề Bất Ngữ, cứ như vậy một lát nữa Tề Bất Ngữ sẽ hao tổn không ít công lực.  

 

 

Tề Bất Ngữ dùng "Diêm Vương tam điểm thủ" trong Bát Cực quyền, là một trong những chiêu giết người mạnh nhất, động tác của ông vừa nhanh vừa mạnh mẽ, cuối cùng giáng một quyền xuống mặt đất!  

 

 


 

 

"Mãnh hổ leo núi? Đưa chiêu cũng nhiều đấy, nhưng quyền pháp không nằm ở nhiều hay ít, mà là tinh tường." Trong lòng Triệu Biện Tử cười lạnh.  

Hai tay ông ta thoáng bắt lấy nắm đấm của Tề Bất Ngữ sau đó lại nắm được khuỷu tay của ông, Triệu Biện Tử dùng cả người đè lên, trong nháy mắt kình lực bộc phát, mỗi một thanh gân lớn trên người đều phát ra tiếng gãy giòn tan!