Tuyệt Thế Cường Long

Chương 742: "Bây giờ chúng ta đến Dương gia!”




 "Nếu như có thể giết được con quỷ cái này thì càng tốt, tôi sẽ đưa thêm tiền."  

 

 

Dương Quan Quan nghe giọng nói của Dương Phỉ Phỉ, vẻ mặt trở nên bình tĩnh lạ thường.  

 

Dương Phỉ Phỉ lại nói: "Này. Anh có nghe tôi nói không đó? Hé răng ra xem nào!”  

 

Dương Quan Quan đáp: "Dương Phỉ Phỉ, tôi đã nghe được hết rồi, chị yên tâm, tôi sẽ tìm chị tính sổ cả vốn lẫn lời!”  

 

Say khi Dương Phỉ Phỉ nghe được lời này, cô tahoảng sợ kêu lên: "Mày.. Mày là Dương Quan Quan? Con quỷ cái này... Người của tôi đâu?”  

 

“Chị ngó dưới chỗ Diêm Vương xem một chút xem có phải bọn họ đang chờ chị ở dưới đó hay không!” Dương Quan Quan cười lạnh nói.  

 

“Dương Quan Quan, mày chờ đó cho tao, chờ sau khi tao giết rồi mày, nghiền tro cốt của mày ra, tao cho mày đi theo ông bố thiểu năng của mày!” Dương Phỉ Phỉ mắng.  

 

Dương Quan Quan bóp “cốp” một tiếng làm điện thoại di động trong tay bị biến dạng, hỏng ngay tại chỗ.  

 

Tề Đẳng Nhàn ở một bên nghe cuộc đối thoại này cũng liên tục lắc đầu, tự nhiên hắn vô cùng ghét đám người Dương gia này.  

 

Mỗi thành phố đều có ba gia tộc lớn đứng đầu, Trịnh gia, Tiết gia, Dương gia, mà Dương gia còn xếp đầu tiên, vậy mà lại đức hạnh tới cỡ này luôn sao?  

 

Nghĩ đến Từ Ngạo Tuyết vì có thể vực dậy mà bất chấp liên hôn với người của Dương gia, hắn có cảm giác thật ghê tởm.  

 

"Đính hôn? Buồn cười thật đấy, tôi đến đây rồi mà để mấy người đính hôn được nữa sao?” Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run, sau đó hắn cười cười.  

 

Để cho Từ Ngạo Tuyết liên hôn với người của Dương gia nghĩ bằng đầu gối cũng biết là ý của Triệu gia đề ra, nếu đã là ý tứ của Triệu gia vậy thì Tề Đẳng Nhàn làm sao có thể để đám người đó toại nguyện được.  

 

Càng là chuyện có thể gây khó dễ cho Triệu gia, hắn càng hứng thú.  

 

Dương Quan Quan trực tiếp quỳ xuống trước bia mộ bị đập vỡ vụn, dập đầu ba cái nói: "Bố, con gái bấ hiếu, vì trốn tránh trách nhiệm mà để bố ở lại Thượng Hải một mình! Bây giờ lại để bố chịu đựng đến nông nỗi này!”  

 

“Con thề, những chuyện ngày hôm này con đều sẽ đòi từng người một, để bọn họ phải trả một cái giá xứng đáng!”  

 

“Nếu có kiếp sau, con vẫn nguyện làm con gái của bố!”  

 

Nói xong câu cuối cùng, cô ta vùi mặt xuống đất, nước mắt chảy khắp mặt.  

 

Trong đầu cô ta nhớ đến ngày còn bé, tuy rằng trong mắt người khác bố cô ta là một kẻ ngốc, nhưng tình yêu của ông ấy dành cho con gái nhiều đến mức không giữ lại chút gì.  

 

Dương Trí thích nhất chính là kẹo sữa, nhưng vì cô ta, ông có thể lặng lẽ bỏ từng miếng kẹo sữa vào trong lọ, nhồi đầy một lon rồi mới đưa cho con gái.  

 

Lần đầu tiên cô ta đến trường mẫu giáo, ông đội gió lạnh, ngồi cả buổi sáng ở trước cổng trường mẫu giáo.  

 

Nước mắt Dương Quan Quan chảy ngày càng nhiều, cô ta hận chính sự bất lực và nhát gan ngày xưa của mình, hận chính mình vì sao lại phải trốn tránh như thế.  

 

Không biết qua bao lâu, Tề Đẳng Nhàn mới đi qua nâng cô ta đứng dậy: "Đứng lên đi, bây giờ cô đã hoàn toàn nói tạm biệt với con người nhát gan trong quá khứ rồi.”  

Dương Quan Quan lau khô nước mắt trên mặt, hít sâu một hơi, hồi phục lại tâm trạng: "Bây giờ chúng ta đến Dương gia!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu: "Không phải ngày mai bọn họ có tiệc đính hôn rất quan trọng sao? Của Dương Tĩnh và Từ Ngạo Tuyết đó. Mai chúng ta đi.”  

 

 

Dương Quan Quan sửng sốt, sau đó gật đầu, đúng là ngày mai mới là ngày trọng đại của Dương gia!  

 

 

Nếu bọn họ đã dám động tới người bố đã mất của cô ta, vậy cô ta cũng quyết không để họ được thoải mái, phải khiến cả Dương gia mất mặt trước toàn thành phố Thượng Hải mới được!  

 


Dương Quan Quan cảm thấy có lẽ cả đời này mình sẽ không quay về ngọn núi này lần nào nữa.  

 

 

"Về làm một hố chôn di vật đi, ông ấy sẽ hiểu thôi." Tề Đẳng Nhàn nhẹ giọng nói.