Lí Trường Hồng đen mặt cười lạnh nói: "Cho dù phải bồi thường hết tất cả tài sản, tôi cũng tuyệt đối không để cho Dược phẩm Lý thị hợp tác với cậu!”
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy như vậy, không khỏi cảm thấy có chút đau đầu.
Mình đây là đụng phải lưu manh rồi!
Nếu như ý nghĩ này của hắn để cho La Thái Cực của ngày hôm qua nghe được, chỉ sợ sẽ cười nhạt, bàn về ai lưu manh hơn, dường như không ai có thể sánh được với gã Tề Đẳng Nhàn này.
"Bác cả, bác suy nghĩ kỹ một chút đi, việc này đối với Dược phẩm Lý thị của chúng ta mà nói, là một cơ hội lớn đó!" Lý Duệ vội vàng nói.
"Cơ hội cái rắm, hắn ta để cho các người chế cái thuốc mà qua kiểm tra cũng khó, nói gì đến đưa ra thị trường?" Lý Trường Hồng lạnh lùng nói.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói: "Lý sư phụ, ngài không biết tình huống thì không nên nói lung tung, thuốc của tôi một khi đưa ra thị trường sẽ vô cùng khan hiếm, quốc gia sẽ không từ chối loại thuốc như này.”
Lý Trường Hồng khinh thường nói: "Cậu đừng có ở chỗ này phát ngôn bừa bãi, cậu nói cái gì, tôi cũng không tin!”
“Cho dù có tiền, tôi cũng không kiếm!”
"Hôm nay tôi nói ra lời này ở đây, nhất định phải chấm dứt hợp tác."
“Thuốc các người ủy thác Dược phẩm Lý thị chế tạo, cũng không lấy đi được!”
Mặt Tề Đẳng Nhàn cũng không khỏi đen đi, Lý Trường Hồng đây là đang giở trò lưu manh với hắn, có tiền cũng không muốn kiếm, thù hận gì mà ghê thế!
Sắc mặt Lý Duệ tái nhợt, nếu bỏ lỡ cơ hội tốt này, vậy Dược phẩm Lý thị muốn phát triển lớn mạnh, không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào.
Lý Trường Hồng vì ngăn cản hợp tác, vậy mà lại kêu gọi đông đảo đệ tử của Lý Gia Quyền, cứ thế mà vây kín toàn bộ cửa lớn của Dược phẩm Lý thị, cho dù Tề Đẳng Nhàn làm chuyện cứng rắn, ông ta cũng không sợ.
Lý Thiên Lạc bởi vì chuyện khu nghỉ dưỡng Đông Sơn mà vào tù, bị kết án tù chung thân, đối với Lý Trường Hồng mà nói, không thể nghi ngờ là một loại đả kích cực lớn.
Hắn chỉ có một đứa con trai như vậy, còn trông cậy vào nhi tử kế thừa y bát, kết quả, nhi tử này không đi chính đạo, tự mang tương lai của mình chôn vùi.
*Y bát: là ba bộ y phục (quần áo) và cái bát (bát xin cơm) của Đức Phật, được xem là truyền thừa của chư Phật. Nói chung, Y Bát là truền lại ngón nghề. -Editor nghĩ thế-*
Tề Đẳng Nhàn đại khái cũng rõ tâm tính của Lý Trường Hồng, chắc hẳn là vò mẻ không sợ rơi, mình đã sống không tốt, cũng không muốn cho hắn sống tốt.
“Lý Duệ, cái đồ nghịch tử này, phàm là người có chút hiếu tâm, sẽ không lựa chọn hợp tác với kẻ thù!” Lý Trường Hồng lạnh giọng nói, "Lập tức quỳ xuống cho tôi!”
Lý Duệ thở dài, nói: "Bác ơi, bác muốn chọn con đường đi tới phía tối tăm, tôi cũng không có cách nào ngăn cản.” Nói xong lời này, hắn cười khổ, quỳ xuống trước mặt Lý Trường Hồng.
Lý Trường Hồng không để ý tới, mà là lạnh lùng nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, nói: "Tề tổng, bây giờ cậu tự cút đi, hay là để cho đệ tử của tôi mời cậu cút?”
Người Lý Trường Hồng hôm nay mang đến, sợ cũng phải hơn một ngàn người, tất cả đều là môn đồ trung thành của ong ta, luyện võ trong quyền quán của Lý Gia quyền.
*Quyền quán: giống võ quán.*
Chỉ cần ông ta ra lệnh một tiếng, sẽ biến thành giải đấu quy mô lớn, Tề Đẳng Nhàn không sợ mình có chuyện gì, nhưng những người dưới tay cũng không biết võ công, khó bảo đảm sẽ không bị đánh chết hay bị đánh thành tàn phế.
"Lý Trường Hồng, tôi cho ông một cơ hội suy nghĩ kỹ lại!"
"Ông cản trở chúng tôi, đồng nghĩa với việc ở một mức độ nào đó đang gây nguy hiểm cho an ninh quốc gia."
“Hậu quả như vậy, chỉ sợ ông gánh không nổi!”
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.
"Dược phẩm Lý thị, hiện tại có hai con đường để đi."
"Thứ nhất, là ngoan ngoãn thực hiện hợp đồng, tiếp tục hợp tác."
Tề Đẳng Nhàn nghe được thanh âm này thì không khỏi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc từ nơi đó đi tới, một người phụ nữ mặc bộ âu phục đơn giản chỉ có trắng và đen, một mái tóc ngắn sảng khoái, trong tay cầm một xấp đồ vật có vẻ là văn kiện.