Tuyệt Thế Cường Long

Chương 129: “Đều cút đi!”




Triệu Cường chắc chắn rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ không dám ra tay đánh mình, nhưng trăm triệu lần không ngờ được người ra tay đánh mình lại là ông cha Triệu Thiên Lộc!  

             Triệu Thiên Lộc đen mặt đá Triệu Cường một cái, cắn răng nói: “Mày là cái đồ nghịch tử, ỷ vào thân phận của tao mà đi gây chuyện khắp nơi có phải không?!”  

             Mọi người nghe thấy lời này của Triệu Thiên Lộc thì đều ngẩn người, không rõ ràng lắm đây là có chuyện gì đang xảy ra?  

             Vừa rồi Triệu Thiên Lộc vẫn còn một bộ dạng tới ra mặt cho Triệu Cường, sao hiện tại lại quay ngược đi dạy dỗ Triệu Cường rồi.  

             Triệu Cường cũng đầy mặt kinh ngạc và uỷ khuất, kêu: “Ba, người đây là….”  

             Triệu Thiên Lộc ba bước hoá làm hai đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, cầm tay Tề Đẳng Nhàn lắc lắc một chút, cười nói: “tề thiếu, thật xin lỗi ngài, tôi không nghĩ tới chuyện sẽ phát sinh như vậy!”  

             Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Con trai của cục trưởng Triệu thật là uy phong, cầm chút tiền tới muốn mua đất của công ty chúng tôi, không muốn bán thì quay ra đập phá công ty tôi đấy!”  

             Trên trán Triệu Thiên Lộc toát ra mồ hôi lạnh, Tề Đẳng Nhàn có quan hệ với bên trên như nào ông ta là người biết rõ nhất.  

             Nếu chuyện này bị Tề Đẳng Nhàn tiện tay nhắc tới chỗ hoàng văn lãng thì chức vụ cục trưởng cục cảnh sát này của mình hơn phân nửa cũng phải kết thúc ở đoạn này.  

             Tính cách của Triệu Cường ra sao Triệu Thiên Lộc biết rất rõ, thuộc về cái dạng ương ngạnh độc đoán, từ khi lập ra cái công ty kia đến nay ỷ vào quyền thế của ông ta mà gây ra không ít chuyện khi nam bá nữ.  

             “Triệu cường, mày mẹ nó đồ nghịch tử, dám gây ra chuyện ép mua ép bán? Không phải nói thành thành thật thật làm buôn bán sao?” Triệu Thiên Lộc dơ chân đá thêm một cái vào Triệu Cường mới bò dậy.  

             Vừa rồi mới ăn một trận đòn ở chỗ Tề Đẳng Nhàn xong, lúc này lại bị Triệu Thiên Lộc tẩn cho trận nữa, Triệu Cường ngay cả tâm muốn chết cũng có.  

             Sớm biết như vậy thì vừa rồi đã đi theo Vương Báo rời đi rồi, sao lại ở đây chịu tội chứ?  

             Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, nói: “Được rồi, cục trưởng Triệu, ngài xem chuyện này nên giải quyết như nào đây?”  

             Triệu Thiên Lộc có hơi chột dạ, lại sợ việc này nháo đến tai hoàng văn lãng, ho khan một tiếng, cười nói: “tề thiếu, ngài xem muốn giải quyết như nào?”  

             Tề Đẳng Nhàn trầm ngâm một lát, nói: “Công ty tôi bị anh ta đập phá thành bộ dạng này không thể không đền bù tổn thất được.”  

             “Cái này không sao cả, năm ngàn vạn này coi như là bồi thường cho quý công ty đây!” Triệu Thiên Lộc trực tiếp thay Triệu Cường làm chủ.  

             Sắc mặt của Triệu Cường biến đổi, đầy miệng kêu khổ, không ăn được chỗ tốt không nói, ngược lại chịu hai trận đòn rồi còn phải bồi thường năm ngàn vạn?  

             Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nói: “Vậy cũng được, nhưng công ty tôi còn bị đập phá một trận nữa đấy!”  

             Triệu Thiên Lộc cười khổ nói: “tề thiếu ngài nói thử xem?”  

             “Những người vừa rồi ra tay đập phá công ty tôi, một người cũng không được thiếu, tự bẻ gãy một tay của mình rồi cút đi. Chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa!”  

             “Nếu không tôi cũng chỉ có thể tới chỗ thị trưởng Hoàng hỏi thử xem sao vấn đề trị an ở trung hải lại như thế này.”  

             “Công ty vừa mới thành lập đã có một đám người tới cửa gây sự phá phách cướp bóc.”  

             Tề Đẳng Nhàn như cười như không nhìn Triệu Thiên Lộc, lại nhìn lướt qua đám thuộc hạ của Triệu Cường, nhàn nhạt nói.  

             Sắc mặt Triệu Thiên Lộc trầm xuống, hỏi Triệu Cường: “Con có ra tay hay không?”  

             “Không có không có….” Triệu Cường vội vàng lắc đầu, cùng lắm thì anh ta chỉ dí đầu thuốc xuống sofa mà thôi, động thủ đập phá công ty đều là người của anh ta làm cả.  

             Triệu Thiên Lộc nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó ra lệnh với thuộc hạ của Triệu Cường: “tề thiếu nói mấy người nghe rõ cả rồi chứ?”  

             “Lập tức tự bẻ gãy một tay của mình, sau đó cút xéo cho tôi!”  

             “Nếu không tôi cho người gom toàn bộ mấy người vào cục cảnh sát ngồi bóc lịch tám năm mười năm!”  

             Triệu Thiên Lộc biết rõ Tề Đẳng Nhàn đang dùng những người này tới để lập uy, nếu không về sau vẫn còn có người tới công ty gây sự thì chuyện làm ăn của công ty tính làm sao đây?  

             Nhóm thuộc hạ của Triệu Cường hai mặt nhìn nhau, một đám sắc mặt tái nhợt, cuối cùng có người không chịu được gánh nặng, mặt như đưa đám tự bẻ gãy một tay của mình.  

             “A….”  

             “A….”  

             “Răng rắc….”  

             Tiếng kêu thảm thiết và thanh âm xương gãy liên tục vang lên khiến những người ở đây nghe được đều cảm thấy da đầu tê dại.  

             Triệu Thiên Lộc chú ý tới sắc mặt của Tề Đẳng Nhàn từ đầu tới giờ vẫn rất bình tĩnh, không hề biến hoá tý nào, trong lòng càng thêm kiên định và chắc chắn xác định rằng đây không phải là người mà mình có thể trêu chọc được!  

             “Đều cút đi!” Triệu Thiên Lộc hừ lạnh một tiếng.  

             Thuộc hạ này đó của Triệu Cường lập tức kinh hoảng thất thố rời khỏi cửa lớn của công ty tianlai capital.  

             Triệu Cường lại bị Triệu Thiên Lộc tóm lại, ấn tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói: “Mau xin lỗi tề thiếu nhanh!”  

             “tề thiếu, xin lỗi ngài, là tôi có mắt như mù đắc tội sai người, xin anh cho tôi một cơ hội để hối cải làm người.” Triệu Cường khóc lóc thảm thiết nói, lúc này anh ta cũng đã rõ ràng việc bản thân mình đắc tội phải người không nên đắc tội.  

             Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Triệu Cường một cái, nhàn nhạt nói: “Nếu anh đã nhận sai, hơn nữa cũng đã bồi thường rồi thì không có chuyện gì nữa cả, mau đi đi.”  

             Triệu Cường vội vàng nói: “Cảm ơn tề thiếu, cảm ơn tề thiếu.”  

             Nói xong lời này, Triệu Cường vừa lăn vừa bò ra khỏi cửa lớn công ty tianlai capital, chuyện ngày hôm nay đã triệt để khiến anh ta mặt xám mày tro.  

             “Mấy người mau chóng giúp tề thiếu dọn dẹp một chút đi!” Triệu Thiên Lộc chỉ huy mấy thuộc hạ cảnh sát viên của mình tới giúp Tề Đẳng Nhàn quét tước vệ sinh công ty.  

             Cái này dù sao cũng là họa do Triệu Cường con ông ta gây ra, vì cụp đuôi cho tốt thì bộ dạng nên làm vẫn phải làm được.  

             Một lát sau Triệu Thiên Lộc cũng dẫn theo nhóm cảnh sát viên rời khỏi Tianlai Capital, lúc đi trong lòng vẫn còn sợ hãi.  

             Tề Đẳng Nhàn gọi phòng tài vụ của công ty tới, phân phó nói: “Năm ngàn vạn này toàn bộ thu vào đi, sửa chữa lại toàn bộ nơi này một lần.”  

             “Những người ở đây hôm nay mỗi người thưởng một vạn, an ủi tâm hồn bị thương của mấy người.”  

    “Tiền thừa thì cứ để trong tài khoản làm vốn lưu động của công ty.”  

             Tay của Tề Đẳng Nhàn vung lên, bắt đầu tiêu tiền.  

             Nhóm nhân viên nghe thấy còn được nhận một vạn tiền thường thì lập tức hoan hô, một đám nhiệt liệt vỗ tay, càng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn đáng tin cậy hơn.  

             Bản thân có vũ lực như vậy, lại còn có bối cảnh, ra tay cũng hào phóng, một người sếp như vậy thì có ai lại không thích đây?  

             Nhất thời mọi người đều cảm thấy làm việc ở Tianlai Capital đều sẽ có tiền đồ không tệ.  

             “Hôm nay anh quá uy phong rồi, đến mức khiến nai con trong lòng tôi chạy loạn luôn!” Lý Vân Uyển cười nhẹ nói, hôm nay thật đúng là mở rộng tầm mắt.  

             “Giống nhau cả thôi, cô cũng đừng khen tôi, có khen tôi cũng sẽ không chia tiền cho cô đâu.” Tề Đẳng Nhàn vẫy vẫy tay, nhàn nhạt nói.  

             Nói xong lời này, hắn để Lý Vân Uyển đứng lại chờ hắn, sau đó một mình bước nhanh trên con đường gập ghềnh tới đỉnh Vân Đỉnh Sơn.  

             Trên đỉnh núi, vương hổ đang đứng song song với Hướng Đông Tinh, anh khẽ cười nói: “Đông Tinh, cô vẫn không muốn đồng ý tôi theo đuổi sao?”  

             “Kiên nhẫn của một người tốt như thế nào đi nữa thì chung quy lại vẫn có giới hạn!”  

             “Hay là, cô không biết sao?”