Tuyệt Thế Cường Long

Chương 531: ông ta biết về sự lợi hại của tôi.”




 “Bây giờ cũng không thể đi liên hệ với một công ty sản xuất thuốc ở ngoài tỉnh nhỉ?”  

 

“Có hơi đau đầu đấy!”  

 

Lý Vân Uyển thấy biểu cảm của Tề Đẳng Nhàn dần dần trở nên không tốt thì trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí còn có hơi buồn cười.  

 

Đồ chết tiệt này, anh thử vui nữa đi xem nào!

Mặc dù Tề Đẳng Nhàn rất lạc quan nhưng bây giờ hắn cũng đang phát sầu.  

 

Dù sao thì nếu như không sản xuất được thuốc đặc hiệu thì sẽ rất khó có thể xoay chuyển được cục diện hiện tại.  

 

Tự mình thành lập nhà máy sản xuất thuốc là chuyện không thực tế, cho dù có được bật đèn xanh đến mấy thì cũng không thể theo kịp tiến độ, hơn nữa còn phải đi tìm nhân tài, chuyện này không biết sẽ lại phải tốn bao nhiêu thời gian nữa.  

 

Lý Vân Uyển không khỏi cười trên nỗi đau của người khác, cô ấy nói: “Cho anh điên này, ai bảo cược với Park Sung Sin một trăm triệu làm gì, bây giờ biết sầu rồi chứ gì?!”  

 

Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra chỉ vào mũi mình và nói: “Em chưa từng thấy tôi đại thắng cái tên thần bài thành phố Kinh Đảo là Diệp Kế Hùng ở trên du thuyền của Hoàng gia à? Em có biết người khác gọi tôi là gì không?”  

 

“Người như tôi ấy mà, thường sẽ được gọi là——quái vật đánh cược.”  

 

“Ban nãy nếu như không phải em tắt mất máy tính của tôi thì bây giờ tôi đã có tám triệu xèng rồi!”  

 

Lý Vân Uyển kinh ngạc, sau đó liên tục cười khổ và nói: “Đúng rồi đúng rồi, quái vật đánh cược tốt bụng Tề Đẳng Nhàn, anh đã thành công tặng một trăm triệu cho người bạn quốc tế Park Sung Sin đến từ đất nước Triều Tiên rồi!”  

 

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn khẽ giật, đây là giết người giết từ tâm à?  

 

Đúng vào lúc này, Dương Quan Quan đẩy cửa đi vào và nói: “Tề tổng, ở bên ngoài có một người tự xưng là Dược phẩm Lý thị, anh có muốn gặp mặt một chút không?”  

 

Sau khi nghe thấy lời này, Tề Đẳng Nhàn nhất thời ngẩn người, hắn nói: “Dược phẩm Lý thị? Công ty của Lý Gia Quyền, ồ... Bọn họ đến làm gì nhỉ?”  

 

Lý Vân Uyển cau mày nói: “Chắc không phải là đến cười nhạo và chế giễu anh đâu nhỉ?”  

 

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu và nói: “Có lẽ bọn họ không có cái gan đó đâu, lần trước Lý Trường Hồng đã bị một đấm của tôi đánh cho dẹp lép rồi, ông ta biết về sự lợi hại của tôi.”  

 

Lần trước khi ở Sư đoàn 81, Lý Trường Hồng và Tề Đẳng Nhàn đã xảy ra xung đột, Tề Đẳng Nhàn đã cho ông ta một đấm siêu nhân.  

 

Kể từ đó về sau, người của Lý Gia Quyền không còn đến gây chuyện với Tề Đẳng Nhàn nữa, đoán chừng là Lý Trường Hồng biết về sự lợi hại của hắn rồi nên đã quay về răn dạy lại các đệ tử của mình.  

 

Dược phẩm Lý thị cũng là một công ty dược phẩm rất mạnh, chỉ là Tề Đẳng Nhàn đã phá hủy làng du lịch Đông Sơn và tống thiếu đương gia của bọn họ là Lý Thiên Lạc vào trong tù nên mối thù này giữa bọn họ là không hề nhỏ.  

 

Vậy nên bọn họ chưa từng nghĩ đến việc sẽ tiếp xúc với Dược phẩm Lý thị để khỏi phải chuốc lấy phiền phức.  

 

“Nếu như đã tìm đến tận cửa rồi thì cho bọn họ vào đi, tôi muốn nghe thử xem bọn họ có thể nói những gì!” Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

Dương Quan Quan lập tức xoay người đi mời người phụ trách của Dược phẩm Lý thị là Lý Duệ vào trong, đây là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người tầm trung, để tóc ngắn, làm cho người ta có cảm giác rất tháo vát!  

 

Rõ ràng cái vị tên Lý Duệ này cũng có xuất thân là con nhà võ nên trên người cũng có võ công, vả lại còn không hề yếu.  

 

Dương Quan Quan giới thiệu: “Tề tổng, đây là chủ tịch của Dược phẩm Lý thị, anh Lý Duệ.”  

 

“Hai người này lần lượt là Tề tổng và Lý tổng của chúng tôi.”  

 


Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nhìn bộ dạng hòa khí phát tài của anh ta, hắn cảm thấy rất bối rối, có điều, đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, vậy nên hắn cũng giơ tay ra bắt tay với anh ta và nói: “Xin chào.”  

 

Lý Vân Uyển cười nói: “Không biết Dược phẩm Lý thị tìm đến chúng tôi là có chuyện gì vậy?”  

Lý Duệ thở dài và nói: “Tôi biết Lý gia chúng tôi và Tề tổng có chút mâu thuẫn, thậm chí Lý Thiên Lạc cũng là do Tề tổng tống vào tù. Thế nhưng nước Mỹ có câu ngạn ngữ như thế này, làm ăn chính là làm ăn!”