Cục trưởng Mã nhìn thấy một màn này thì sắc mặt trở nên tái mét, không kìm được cơn giận mà quát lên: “Cậu có biết tôi là ai không hả?”
Chung Tinh Quốc nói: “Đương nhiên tôi biết ngài là ai, nhưng nếu như ngài muốn gây chuyện với khách sạn của chúng tôi thì có thể thử xem liệu ngài có làm được hay không!”
Cục trưởng Mã tức giận đến bật cười, ông ta nói: “Được rồi được rồi, một tên quản lí khách sạn quèn mà cũng dám làm trò nhảy nhót ở trước mặt tôi! Khách sạn của các người cứ đợi đến lúc tạm dừng kinh doanh để chỉnh đốn lại đi!”
Chung Tinh Quốc nói: “Mời các người ra ngoài ngay lập tức, còn nữa, sau này các người không được phép bước vào khách sạn của chúng tôi nữa, khách sạn chúng tôi sẽ không tiếp đón những vị khách ở trong danh sách đen như các người đâu.”
Cục trưởng Mã nhìn các bảo vệ ở phía sau Chung Tinh Quốc một cái, hít vào một hơi thật sâu, đứng dậy và sầm mặt đi ra ngoài.
Đám người Hồ Đức nhìn nhau một cái rồi cũng đứng dậy và chạy theo ông ta.
“Đừng quên thanh toán đấy nhé.” Tề Đẳng Nhàn ở bên cạnh uể oải nói.
Cục trưởng Mã tức đến run lên, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Hôm nay chắc chắn là ngày nhục nhã nhất đối với ông ta.
Muốn cách chức viện trưởng của một bệnh viện tuyến huyện nhưng không thành đã đủ bẽ mặt rồi, bản thân mình đường đường là cục trưởng của Cục Y tế mà lại bị quản lí của một khách sạn đuổi ra ngoài, đúng thật là vô cùng nhục nhã!
“Tề tổng, anh còn chuyện gì muốn dặn dò không?” Sau khi đợi đám người cục trưởng Mã rời đi, Chung Tinh Quốc ngay lập tức cười ha ha và nói với gương mặt đầy vẻ nịnh hót.
“Hết chuyện rồi, biến đi.” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ không kiên nhẫn, hắn dẫn Dương Bồi Nguyên về phòng bao ban nãy để ăn cơm.
Chung Tinh Quốc vừa rồi đối với cục trưởng Mã còn không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, bây giờ đối với Tề Đẳng Nhàn thì lại vô cùng khách sáo và nhiệt tình tiếp đãi, sợ rằng sẽ khiến hắn không vui.
Dương Bồi Nguyên nhìn thấy cục trưởng Mã bị đuổi ra khỏi khách sạn thì cũng cảm thấy vô cùng hả giận.
Đã quá, con mẹ nó thật là đã quá!
Có điều, cục trưởng Mã rõ ràng không phải kiểu người quân tử trả thù mười năm chưa muộn, ông ta muốn báo thù ngay lập tức, vậy nên ông ta đã móc điện thoại ra và gọi điện thoại phái người đến kiểm tra vấn đề của khách sạn Thiên Địa.
Vừa mới đưa ra mệnh lệnh được năm phút, ông ta đã nhận được điện thoại từ người chống lưng cho mình.
“Có phải não cậu bị úng nước rồi hay không mà lại đi gây chuyện với khách sạn Thiên Địa thế hả?!” Người chống lưng của ông ta lạnh lùng hỏi.
“Tôi vừa bị một tên quản lí quèn của bọn chúng đuổi ra ngoài, tôi cũng cần có thể diện chứ!” Cục trưởng Mã nói với giọng ấm ức.
“Nếu như cậu muốn chết thì cứ việc đi gây sự với khách sạn Thiên Địa đi, xảy ra chuyện thì tôi cũng không bảo vệ được cậu đâu!” Người chống lưng cười khẩy và thẳng tay cúp điện thoại bụp một tiếng.
Cục trưởng Mã khựng lại, chỉ có thể gọi thêm một cuộc điện thoại để yêu cầu cấp dưới đánh chiêng rút quân, sau đó quay đầu sang hỏi Hồ Đức: “Khách sạn Thiên Địa này có nguồn gốc như thế nào?”
Hồ Đức vội vàng nói: “Tôi cũng không biết... Tôi chỉ biết những hội viên chí tôn của bọn họ rất lợi hại, một người trong số đó chính là trung tướng Ngọc Tiểu Long của chúng ta.”
Sau khi nghe thấy cái tên này, khóe miệng của cục trưởng Mã không khỏi co giật, cuối cùng ông ta hung hăng cắn răng và nói: “Thôi vậy, chuyện ngày hôm nay... không ai được nói ra ngoài đâu đấy! Có hiểu chưa?”
“Vâng vâng vâng.”
Tất cả mọi người nhao nhao phụ họa, hôm nay cục trưởng Mã đã mất mặt như vậy rồi, một khi chuyện này truyền ra ngoài, e rằng sẽ không còn mặt mũi mà làm người nữa.
Chuyện này còn được Tề Đẳng Nhàn tìm phương tiện truyền thông để thổi phồng lên một cách trắng trợn, ghi chép tỉ mỉ, khiến cho cục trưởng Mã và Hồ Đức tức giận đến mức suýt chút nữa đã thổ huyết và chết bất đắc kì tử khi xem tin tức.
Cùng lúc đó, Lý Vân Uyển cũng đã đến Dược phẩm Tôn thị và cùng chủ tịch Tôn Liên Thành đàm phán chuyện sản xuất ba loại thuốc đặc hiệu.