Tề Đẳng Nhàn chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía Vladimir mà cười lạnh: “Tôi cũng đang muốn hỏi chuyện ngài viện trưởng đây, công ty của chúng tôi vội vàng vận chuyển thuốc men đến cho phòng khám, vậy mà người của các ông lại cố ý chặn tất cả dược phẩm lại ở bên ngoài, từ chối không chịu nghiệm thu, các ông có ý gì?!”
Khuôn mặt già nua của Vladimir run rẩy, ông bực bội nhìn Choi Jae Min rồi quát ông ta: “Trưởng khoa Choi, ai cho ông cái lá gan dám từ chối nghiệm thu số dược phẩm mà đích thân tôi đã yêu cầu?!”
Choi Jae Min nghe tiếng quát ấy mà ngẩn cả người, nhất thời không thốt ra được câu nào để đáp lại.
Vladimir đi tới, giơ chân, đạp một cú cho Choi Jae Min ngã nhào xuống đất. Cái bụng vốn đã bị Dương Quan Quan đấm đau nhức của ông ta giờ lại lần nữa phải chịu nạn.
“Lập tức quỳ xuống nói xin lỗi với các vị khách quý cho tôi, nếu không thì lo thu dọn hành lý mà cút về cái đất nước chim nhỏ của ông đi!” Vladimir giận dữ nói.
Park Sung Sin đứng ở một bên thấy thế thì trợn tròn hai mắt, anh ta nắm được rất nhiều thông tin từ cuộc đối thoại giữa Vladimir và Tề Đẳng Nhàn.
Phòng khám Mai La này là do Vinogradov rót vốn xây dựng nên, cũng khó trách những vật tư y tế ở nơi này đều được nhập khẩu từ các bệnh viện của Tuyết quốc.
Nếu là do Vinogradov xây thì chẳng phải việc công ty dược phẩm Thiên Lai của Tề Đẳng Nhàn muốn bao thầu trọn gói nguồn cung dược phẩm cũng chỉ là việc quá đỗi đơn giản thôi sao?
“Còn cậu nữa, Park Sung Sin, đến từ công ty dược phẩm Thượng Thiện phải không?”
“Ban nãy chính là cậu đứng ở một bên đổ dầu vào lửa, tạo ra xích mích giữa phòng khám của chúng tôi với công ty dược phẩm Thiên Lai!”
“Cậu nghe cho rõ đây, từ giờ trở đi, phòng khám Mai La của chúng tôi tuyệt đối sẽ không sử dụng bất kì loại dược phẩm nào có liên quan đến công ty dược phẩm Thượng Thiện các cậu!”
Vladimir bắt đầu tính sổ từng người một, bây giờ ông mới tính đến trên đầu Park Sung Sin.
Sắc mặt của Park Sung Sin vô cùng khó coi, anh ta mở miệng nói: “Viện trưởng Vladimir à, ông hãy suy nghĩ cho thật kỹ đi, công ty dược phẩm Thượng Thiện chúng tôi có bán phương thuốc đặc hiệu giá rẻ, tính đi tính lại thì hợp tác với chúng tôi là lời nhất…”
Vladimir vung tay, cười lạnh đáp lời: “Thuốc của cái đất nước chim nhỏ các cậu thì có gì hay ho? Tôi không cần phương thuốc đặc hiệu của cậu đâu, nhớ cho kỹ những lời tôi vừa nói rồi mau chóng cút đi!”
“Hơn nữa, tôi xin nói cho cậu biết, kể từ giờ phút này phòng khám Mai La chúng tôi sẽ từ chối tiếp đãi tất cả những nhân viên công chức có liên quan đến công ty dược phẩm Thượng Thiện!”
“Trừ phi cậu nói lời xin lỗi ngay bây giờ!”
Park Sung Sin nghiến răng kèn kẹt: “Được, được, được, Vladimir, ông nói thì hay lắm! Ông đây đếch thèm hợp tác làm ăn với các người!”
Vừa dứt lời, anh ta đã xoay người muốn bỏ đi.
Trước khi đi, Park Sung Sin còn trừng mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi hung tợn nói: “Đừng tưởng cậu bao thầu được chuyện làm ăn với phòng khám Mai La là đã có thể huênh hoang kiêu ngạo, quy mô của phòng khám Mai La này so ra kiểu gì cũng thua tất cả những bệnh viện trong toàn tỉnh Đông Hải này gộp lại!”
“Đến lúc đó, 100 triệu của cậu, tôi thắng chắc!”
Park Sung Sin vung tay, đám người của công ty dược phẩm Thượng Thiện cũng đều bám theo anh ta.
Vladimir vẫn nở nụ cười nhạt bên môi, đợi Park Sung Sin đi rồi mới quay sang phía Tề Đẳng Nhàn, liên tục nói xin lỗi rồi nịnh nọt hắn: “Tề tổng, cậu có thấy hài lòng với cách xử lí của tôi không?”
“Cái tên ngu dốt này vẫn còn chưa xin lỗi tôi đâu!” Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra chỉ vào mặt Choi Jae Min, lạnh nhạt đáp lại.
“Ông vẫn còn chưa xin lỗi cơ à?!” Vladimir vừa quay đầu đã lật mặt, tức giận rống lên.
Ông suýt thì bị tên ngu Choi Jae Min này chọc cho tức chết rồi, nếu không phải Vladimir tới kịp lúc thì chỉ sợ tên ngu này sẽ còn đắc tội với đoàn người Tề Đẳng Nhàn nhiều hơn nữa!
Nếu Vinogradov nổi giận, một kẻ thấp cổ bé họng như Vladimir không thể nào gánh nổi đâu.
Tề Đẳng Nhàn không có ý định bảo Vladimir khai trừ Choi Jae Min, thậm chí hắn còn để ông ta tiếp tục công việc của mình ở khoa Dược.