Từ Ngạo Tuyết mà nhìn Chu Quyên bằng ánh mắt kinh hãi, không thể tin được những chuyện đã xảy ra khi nãy, vậy mà cô ta lại bị một con đàn bà khác đánh hay sao?
Chỉ là người của một ngân hàng nhỏ mà cũng dám vả miệng cô ta sao?
“Như vậy cũng được, thấy cô bây giờ cũng lực bất tòng tâm, tôi cho cô hai lựa chọn.”
“Thứ nhất là quỳ xuống cho tôi, liếm sạch sẽ bụm bặm trên giày của tôi, vậy thì tôi sẽ buông tha cho cô.”
“Thứ hai là ngoan ngoãn nôn tiền ra đây, nếu không kết cục của cô sẽ càng thảm hại hơn đó!”
Chu Quyên hung tợn mà trợn mắt nhìn Từ Ngạo Tuyết, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, cảm giác đạp một nhân vật lớn đã từng hô mưa gọi gió một thời xuống dưới chân mình thật là thoải mái!
Từ Ngạo Tuyết chập chạp đưa tay sờ mặt mình, cô ta nói: “Cô có từng nghĩ tới chuyện này chưa, rằng phượng hoàng rụng lông không bằng gà, nhưng dù thế nào cũng vẫn là phượng hoàng?”
Chu Quyên nghe xong thì cười phá lên, nói: “Cô á? Còn phượng hoàng nửa! Tôi thấy cô còn không bằng gà mái! Còn dám dong dài nữa, hôm nay tôi sẽ cho người chơi chết cô!”
Từ Ngạo Tuyết: “Cô nói đúng, bây giờ tôi rất nghèo nàn, thậm chí còn bán mình trả nợ. Nhưng cô cũng phải cần thận vắt cái óc heo của mình ra mà nghĩ ngợi xem, người đàn ông có thể khiến cho Từ Ngạo Tuyết đây bán mình trả nợ, là người cô có thể chọc đến hay sao?”
Chu Quyên nghe được lời này, trên mặt cũng bắt đầu có vẻ hoảng loạn, sau đó lại cười nhạo: “Còn dám cáo mượn oai hùm đúng không? Đã nát như vậy rồi còn muốn uy hiếp tôi à?”
Nói xong lời này, cô ta lại tát vào bên má kia của Từ Ngạo Tuyết một cái.
Đầu Từ Ngạo Tuyết lệch về một bên, cô ta từ tốn quay đầu lại, nói rằng: “Cô đánh tôi hai cái, tôi cũng muốn trả lại cô gấp mười lần, là hai mươi cái.”
“Trả tôi? Tôi muốn xem xem cô lấy tư cách gì mà trả cho tôi! Cho cô hai lựa chọn, cô lại chịu không quyết định, một lát nữa tôi sẽ kéo người đến bán cô vào vũ trường!” Chu Quyên cười dữ tợn.
Từ Ngạo Tuyết hít một hơi thật sâu, quay đầu nói với Tề Đẳng Nhàn: “Xin hãy giúp tôi!”
Bây giờ Tề Đẳng Nhàn mới nhướng mày, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng à?
Nãy giờ hắn luôn giả mù với những chuyện trước mắt, vì muốn khiến Từ Ngạo Tuyết cúi đầu, mở miệng cầu xin hắn.
“Được thôi, có điều cô cũng nên hiểu rõ, nếu muốn cầu xin sự giúp đỡ của tôi thì cũng phải trả giá!” Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, nhàn nhạt nói.
Từ Ngạo Tuyết không đáp lại, chỉ nói: “Tôi muốn con mụ này quỳ xuống, ngoan ngoãn nhận của tôi hai mươi cái tát!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Được.”
Chu Quyên nhìn nhìn Tề Đẳng Nhàn, sau đó lại nhìn Từ Ngạo Tuyết, vẻ mặt thoáng sửng sốt, sau đó lại tỏ vẻ khinh thường : “Thứ gì vậy chứ? Các người nói sao thì được vậy chắc? Muốn bắt tôi quỳ xuống chịu đòn, không thử tiểu một bãi mà soi xem mình thế nào đi!”
Ngay vào lúc này, cửa hàng trưởng của Chanel ra ngoài, thấy Chu Quyên cãi cọ với người khác, vội vàng tiến đến dò hỏi.
Sau khi biết được ngọn ngành sự việc, cửa hàng trưởng cảnh cáo Tề Đẳng Nhàn: “Lập tức quỳ xuống cho trưởng ngành Chu, nếu không tôi sẽ chơi chết cậu!”
Tề Đẳng Nhàn nhún vai đáp: “Anh là ai thế? Cảm thấy mình mở được cửa hàng đồ hiệu thì ngon lắm à?”
Cửa hàng trưởng ngạo nghễ nói: “Ông đây mở cửa hàng thời trang Chanel đấy, ngon lắm đấy, làm sao?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Không sao cả, muốn tiệm này sập cũng chỉ cần một giây mà thôi.”
Nói xong lời này, hắn lấy di động gọi một cuộc điện thoại, nhàn nhạt nói: “Tôi ở trung tâm thương mại Phi Mã, cậu phái mấy người lại đây, xử lý chút sự cố.”
“Mấy đứa chó mèo này cũng biết giả vờ nhỉ, tưởng mình là ai thế?”
Chu Quyên nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng vẻ mặt khinh thường.
Cửa hàng trưởng còn muốn nói nữa cái gì đó, Tề Đẳng Nhàn đã đá gã ra bên ngoài, đau đến nỗi lăn lộn trên mặt đất, mãi không đứng dậy nổi.
Đối với mấy tên hề nịnh hót này, hắn cũng rất lười giải quyết, xử lý xong Chu Quyên rồi nói tiếp.
“Bây giờ cô quỳ xuống trước mặt Từ Ngạo Tuyết, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, cô chưa chắc đã bị mất cái chức trưởng ngành này.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Chu Quyên lạnh lùng nhìn Tề Đẳng Nhàn, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh: “Hả? Vậy sao, để tôi xem năng lực của cậu đi!”
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, lại gọi một cuộc điện thoại khác, nhàn nhạt nói: “Chúng ta có bao nhiêu tiền trong tài khoản ngân hàng Trung Hải? Chuyển hết ra ngoài cho tôi!”
“Tề tổng… Chúng ta đang gửi mười tỷ ở ngân hàng Trung Hải, anh định chuyển tới đâu ạ?” Dương Quan Quan vội vàng hỏi.
“Chuyển bừa đến chỗ nào cũng được, nhưng không được để ở ngân hàng đó!” Tề Đẳng Nhàn lạnh giọng nói.
“Vâng vâng vâng, tôi hiểu rồi, tôi làm ngay đây!” Dương Quan Quan nói.
Tề Đẳng Nhàn đang là khách hàng lớn của ngân hàng Trung Hải, có một khoản tiền kếch xù gửi ở ngân hàng Trung Hải, hắn vừa đưa lệnh này xuống, ngân hàng Trung Hải đã loạn hết cả lên.
Mười tỷ bỗng dưng nhảy khỏi hầu bao nhà mình, ai mà chịu được chứ!
Chu Quyên cười lạnh: “Cậu trâu bò nhỉ, có tiền nhỉ? Còn định chuyển tiền ra ngoài à? Có đến ba trăm tệ không!”
Tề Đẳng Nhàn không nói gì, chỉ bảo với Từ Ngạo Tuyết: “Lần sau mở miệng sớm một chút, mặt mũi sưng hết cả rồi!”
Từ Ngạo Tuyết xị mặt không nói gì, một đứa tôm tép bây giờ cũng có thể ngồi bậy lên đầy cô ta mà đi bậy, lòng tự trọng của cô cũng đâu thể chịu được nữa!
“Đinh linh linh…”
Di động của Tề Đẳng Nhàn vang lên, thấy là Tôn Hưng Chương gọi tới, bèn nhấn nghe máy.
“Tề tổng, có chuyện gì vậy ạ, sao bỗng dưng ngài lại chuyển tiền đi? Ngân hàng của chúng tôi, lấy đâu ra khoản lợi tức ròng lớn như vậy trong vài ba ngày… Không phải đã nói gửi ba tháng sao?” Tôn Hưng Chương vừa thấy hắn nghe máy đã xun xuê nịnh hót.
Ông ta không thể không sốt ruột, vì tiền dự trữ của ngân hàng vốn không nhiều, hơn nữa nếu mất mười tỷ này, người bên trên sẽ thấy ông ta làm ăn không ổn.
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Vậy thì phải hỏi trưởng ngành khu ba Chu Quyên của các người.”
Tôn Hưng chương sửng sốt: “Được được được, xin Tề tổng chờ một lát, tôi sẽ đi thăm hỏi đứa ngu xuẩn này ngay!”
Ông ta gác điện thoại, lập tức nhấn gọi Chu Quyên.
Chu Quyên còn chuẩn bị trêu chọc thêm hai câu, lại nghe được di động vang lên, vừa cầm lên đã thấy là Tôn Hưng Chương, lãnh đạo trực tiếp của cô ta!
Cô ta nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt khiếp sợ, trong lòng kinh ngạc, tên này rốt cuộc có bao nhiêu tiền tiết kiệm ở ngân hàng Trung Hải này, mà lại làm trưởng ngành Tôn sợ hãi như vậy?!
“Chu Quyên, đầu đầu cô nó là đầu heo à, sao đến cả Tề tổng cũng dám đắc tội?”
“Bây giờ người ta muốn rút mười tỷ khỏi ngân hàng chúng ta, cô có gánh vác được hậu quả hay không?”
“Tôi mặc kệ cô đã làm chuyện ngu xuẩn gì, hiện tại lập tức xin lỗi Tề tổng cho tôi, giữ lại mười tủ kia, nếu không thì cô đừng có đi làm nữa!”