Từ Ngạo Tuyết chỉ cảm thấy Tề Đẳng Nhàn thật đáng kinh tởm, là loại đàn ông vô liêm sỉ mà cô ta chưa từng gặp bao giờ.
Nếu cô ta nói như vậy, Tề Đẳng Nhàn có lẽ cũng sẽ thừa nhận, dù sao cũng đã vùng vẫy trong đống bùn từ nhỏ, sao có thể gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Tề Đẳng Nhàn là nước bùn loãng, không phải là hoa sen.
“Ọe… Khụ khụ khụ…”
Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết rất khó coi, cô ta dùng khăn giấy che miệng mình, hận ý dường như có thể băm vằm Tề Đẳng Nhàn thành ngàn vạn mảnh.
“Bây giờ anh có thể đi chưa?”
Từ Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi hỏi, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải chịu nỗi nhục lớn như thế này.
Tề Đẳng Nhàn lại đẩy cô ta ra sô pha, hắn nói: “Cô đã quên tôi nói gì rồi sao, cô phải vẫy đuôi lấy lòng tôi.”
“Có lẽ không phải ở trên giường, nhưng trên sô pha cũng không tồi.”
Từ Ngạo Tuyết cười sầu thảm, yêu cầu của Tề Đẳng Nhàn quả nhiên không ngoài dự kiến của cô ta, đàn ông thì ai mà chẳng suy nghĩ bẩn thỉu như vậy.
“Cô cũng đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, bởi vì từ lúc bắt đầu tôi đã nói cho cô nghe hậu quả rồi, là tự cô không muốn nghe, cũng không chịu làm theo.”
“Đương nhiên, cô cũng có thể yên tâm, tôi là một người rất biết giữ chữ tín.”
“Huống hồ nếu để tập đoàn Từ thị đóng cửa, bị tập đoàn Hướng thị nuốt sạch, vậy thì hậu quả cũng sẽ lớn lắm.”
“Nếu cô bằng lòng gánh vác hậu quả này, đỡ cái nồi này, chưa chắc tôi đã không mềm lòng mà thuận nước đẩy thuyền, giơ cao đánh khẽ.”
Tề Đẳng Nhàn vừa nói vừa duỗi tay nâng cằm Từ Ngạo Tuyết, lạnh lùng nhìn người phụ nữ kiêu ngạo này ở cự ly gần.
Ánh mắt Từ Ngạo Tuyết vẫn kiên cường và lạnh nhạt như cữ, cho dù sắp gặp phải chuyện mình vừa chán ghét vừa sợ hãi, cô ta vẫn cố gắng hết sức để bình tĩnh.
Cô ta muốn duy trì thái độ này của mình từ đầu chí cuối, tuyệt đối không thể để tên cặn bã Tề Đẳng Nhàn này xem thường mình!
Huống hồ lần này cô ta thua, không có nghĩa sau này cô ta vẫn sẽ thua, nếu Triệu gia đã đồng ý với cô ta, vậy thì cô ta vẫn còn cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Từ Ngạo Tuyết cười lạnh: “Tề Đẳng Nhàn, anh sẽ không thắng mãi được đâu, anh làm nhục tôi, sẽ chỉ khiến cho tôi căm thù anh hơn, đến lúc đó trả thù cũng sẽ đáng sợ hơn!”
Tề Đẳng Nhàn lười nói chuyện, mấy lời tuyên ngôn của những kẻ thất bại bất kham, vào tai hắn đều là thứ vô nghĩa, có thể tự động bỏ qua.
Từ Ngạo Tuyết muốn giữ vững thái độ lạnh nhạt và miệt thị của mình, vậy mà tới thời khắc mấu chốt, cô ta vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.
“Cô đã bắt đầu sợ tôi rồi, cô cảm thấy cô có thắng được một người mà cô sợ hãi hay không?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi.
“Lúc trước khi đuổi tôi và cha tôi ra khỏi Đế Đô, Từ gia các người cũng phí không ít sức nhỉ?”
“Nợ nần giữa chúng ta sẽ được tính rõ ràng.”
Nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn bắt đầu đánh.
Từ Ngạo Tuyết vốn định giữ thái độ lạnh lùng, cảm giác cơ thể như bị xé thành hai nửa kia vẫn khiến cô ta đau đớn không chịu nổi, nước mắt cũng bắt đầu rỏ xuống, nhưng Tề Đẳng Nhàn lại không hề thương hương tiếc ngọc.
Khi trước Tề Đẳng Nhàn khen chân của Từ Ngạo Tuyết rất dài, không đi làm người mẫu chân thì đúng là đáng tiếc.
Bây giờ xem ra nó càng dài hơn.
Giữa lúc tận cùng đau khỉ, trong đầu Từ Ngạo Tuyết có rất nhiều suy nghĩ.
Cô ta hơi hối hận, vì sao nhất định phải lao đầu vào vũng nước đục ở thành phố Trung Hải Thị này, hả cớ gì khi trước cô ta lại xem thường Tề Đẳng Nhàn như vậy.
Nếu như ngay từ đầu đã coi trọng Tề Đẳng Nhàn, vậy thì cô ta cũng sẽ không thua thảm thế này.
Tới thời khắc quyết định, cô ta mới phát hiện ra tên này là một kẻ địch lớn, vậy nên không kịp trở tay, sơ hở quá nhiều.
Cho dù bắt tay với Huyết Khô Lân để giết chết Trần Ngư là một âm mưu vẹn cả đôi đường, nhưng cuối cùng kết cục vẫn là thất bại, hơn nữa còn khiến cô ta và Ngọc Tiểu Long suýt trở mặt thành thù.
Nỗi đau đớn mãnh liệt kéo cô ta trở lại hiện thực, sau đó cô ta dùng hết toàn lực để lại dấu vết trên người Tề Đẳng Nhàn bằng móng tay hòng trả đũa.
Nhưng cuối cùng móng tay cô ta lại đứt gãy, máu tươi chảy ròng ròng, đau đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Chinh phục thân thể Từ Ngạo Tuyết có lẽ rất dễ dàng, nhưng muốn chinh phục linh hồn của cô ta, đây là một chuyện vô cùng khó khăn.
“Không hổ là hòn ngọc quý trên tay Từ gia Đế Đô, đúng là đặc biệt thật!” Tề Đẳng Nhàn cười nói, hai tay cũng không thành thật.
Hai mắt Từ Ngạo Tuyết run rẩy, cô ta lẳng lặng cuộn tròn cơ thể mình, dùng thảm lông bọc lấy thân.
“Thô bỉ, vô lễ, dơ bẩn, hạ đẳng!” Từ Ngạo Tuyết lạnh giọng mắng.
Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên duỗi tay bóp cổ cô ta, ngoài cười nhưng trong không cười: “Cô phải nhớ cho kỹ, bây giờ cô không còn là thiên kim của Từ gia nữa đâu!”
“Bây giờ cô chẳng qua cũng chỉ là một đứa thất bại, là quân tốt thí mà Từ gia có thể vứt đi bất cứ lúc nào mà thôi.”
“Nếu bây giờ vẫn dùng thái độ như vậy để nói chuyện với tôi, vậy thì tôi cũng không ngại khiến cô thảm hại hơn một chút.”
“Tôi nghĩ nếu muốn giữ được tập đoàn Từ thị và tất cả tài sản, Từ gia sẽ chẳng ra mặt vì cô đâu, có phải không nào?”
Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết lập tức tái nhợt đi.
“Cô leo lên đùi Triệu gia, vậy thì cũng vô dụng. Bởi vì, Triệu gia sẽ không so đo vì một người đã chết, huống chi cô mới là lý do khiến Triệu Hằng Vũ bỏ mạng!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh.
Lúc này Từ Ngạo Tuyết mới bị hắn mắng cho tỉnh táo, nhận ra tình cảnh hiện tại của mình quả đúng là rất khổ sở.
Thậm chí bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng.
Cô ta đã không còn là người phụ nữ ở chín tầng mây, mà là trích tiên đã ngã xuống phần trần, cho dù là phàm phu tục tử nào cũng có thể khinh nhờn cô ta.
Trên đời này không thiếu kẻ lưu manh.
Quan trọng nhất chính là Ngọc Tiểu Long đã quyết liệt với cô ta, cô ta không có ai che chở.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Mấy ngày sắp tới, ở nhà đợt điện thoại của tôi, tôi muốn cố tới lúc nào thì cô phải tới lúc đó, đợi khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ thả cô đi.”
Từ Ngạo Tuyết im bặt, sau đó trong lòng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, xem ra những ngày như vậy sẽ rất dài…
“Trang điểm chỉn chu một chút, đừng có như cái xác không hồn, làm mất thể diện của tôi!” Tề Đẳng Nhàn nói.
Từ Ngạo Tuyết im lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Tại sao anh lại lựa chọn Hướng Đông Tinh? Có rất nhiều người ưu tú hơn cô ta, có thể cho anh nhiều lợi lộc hơn.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Bởi vì Hướng Đông Tinh là một người có tình cảm.”
Người ngoài đều chỉ biết Hướng Đông Tinh máu lạnh vô tình, ôm hũ tro của cha mẹ đi tranh đoạt quyền thừa kế, nhưng Tề Đẳng Nhàn lại nhìn ra vẻ đẹp trong tâm trí cô ta.
“Làm việc chung với cô ta, cô ta vĩnh viễn sẽ không phản bội tôi. Nhưng nếu bắt tay với người như cô thì không nói chắc được. Dù sao đến cả Ngọc Tiểu Long cũng đã thất vọng về cô tồi.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu cười, sau đó trả lời Từ Ngạo Tuyết.
Những lời này không khác gì lưỡi dao, khiến cho Từ Ngạo Tuyết cảm nhận được trái tim mình đang rỉ máu.
Ngọc Tiểu Long nói: “Tôi vốn đã kiên trì như vậy, chẳng qua là vì không muốn nhường thế giới này lại cho những kẻ mà mình khinh bỉ.”
Cho nên bây giờ cảm giác khó chịu của Tề Đẳng Nhàn đối với Ngọc Tiểu Long cũng vơi đi không ít, thậm chí còn rất xem trọng cô ta.
Còn với Từ Ngạo Tuyết, hắn lại khinh bỉ và coi thường hơn đôi chút.
Đương nhiên, chuyện này không ảnh hưởng đến việc hắn muốn chơi đùa với Từ Ngạo Tuyết, bởi vì dù nói như thế nào, Từ Ngạo Tuyết cũng là một cô gái đáng để giữ lại bên mình.