Tuyệt Thế Cường Long

Chương 420: Vô pháp vô thiên mà!




Sau khi người của cục an ninh quốc gia rời đi, Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy khá mất hứng, bèn gọi điện thoại bảo Hoàng Sung lái xe đến đón bọn họ.  

             Trần Ngư quan sát Tề Đẳng Nhàn với thái độ vô cùng tò mò, một lúc lâu sau cô ấy mới cười nói: “Không ngờ anh Tề lại có thân phận lợi hại như vậy đó!”  

             Tề Đẳng Nhàn nhún vai đáp: “Chỉ để cho vui mà thôi, không có gì lợi hại cả.”  

             Trần Ngư cười khúc khích: “Có thể vui chơi thành một vị chuẩn tướng, đây là chuyện mà người thường có mơ cả kiếp cũng chẳng được đó.”  

             Không bao lâu sau, Hoàng Sung lái xe tới nơi, anh ta không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy tình cảnh hỗn độn này.  

             Tề Đẳng Nhàn không hơi đâu nhiều lời với anh ta, lập tức cầm lấy chìa khóa, đưa Trần Ngư và Lý Vân Uyển rời khỏi nơi này.  

             Trước khi đi, hắn nói với Hoàng Sung: “Này, cậu nói một tiếng với Dương Quan Quan giúp tôi, ngày mai được nghỉ, bao giờ tôi thông báo thì hãy tiếp tục luyện công.”  

             Hoàng Sung gật gà gật gù nhìn đèn chiếu hậu của chiếc xe dần khuất dạng, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.  

             “Ơ, tôi thì sao? Tôi phải làm sao bây giờ đây, tôi làm gì còn xe mà đi chứ!” Hoàng Sung hoảng hốt kêu thất thanh.  

             Anh ta có ý tốt tới đây đón Tề Đẳng Nhàn, hắn vừa nhận được chìa khóa đã đi rồi, chẳng nhẽ bây giờ anh ta phải cuốc bộ về hả?  

             Giờ khắc này, Hoàng Sung cũng lạnh cả lòng, khó trách Dương Quan Quan lúc nào cũng chửi rủa hắn là “đồ tư bản chó má”…  

             Tề Đẳng Nhàn lái xe thẳng đến khách sạn Thiên Địa, dùng thẻ hội viên, để thuê một căn phòng tổng thống.  

             “Một lát nữa người của khách sạn sẽ đưa tới cho chúng ta mấy bộ quần áo, hai người lần lượt tắm rửa sửa sang lại đi nhé, sau đó thì uống rượu thư giãn một chút.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

             Vừa dứt lời hắn đã vào phòng mình, đi thẳng vào phòng tắm.  

             Vừa cởi quần áo đã trông thấy cơ bắp trên người đều có vết bầm tím.  

             Những vết bầm tím này không phải đều do trận chiến với Văn Dũng Phu, có vết xuất hiện do dùng Kim Chung Tráo và Thiết Bố Sam để đánh nhau với tên dùng dao găm kia.  

             “Không bị nội thương, vấn đề không lớn lắm, hai mươi tư tiếng nữa sẽ bình phục hoàn toàn.” Tề Đẳng Nhàn trần truồng đứng dưới vòi hoa sen, bắt đầu sử dụng Phạn âm để tẩy rửa gân cốt, kích thích khí huyết.  

             Những vết bầm tím trên người hắn biến mất nhanh chóng với tốc độ người thường có thể trông thấy, không bao lâu sau, da thịt đã hoàn toàn khôi phục lại như lúc ban đầu.  

             Vừa mặc áo choàng tắm đi ra khỏi phòng tắm, Tề Đẳng Nhàn đã nhận được cuộc điện thoại của Hướng Đông Tinh.  

             Hướng Đông Tinh nói: “Đám truyền thông bên ngoài điên hết cả rồi, bọn họ đều anh đã đánh chết đà chủ của Long Môn phân đà Thượng Hải, Văn Dũng Phu.”  

             Tề Đẳng Nhàn liền nói: “Tôi không đánh chết ông ta, chỉ ngắt mất một cánh tay của ông ta mà thôi, ông ta chạy thoát rồi.”  

             Hướng Đông Tinh hỏi: “Anh đang ở đâu? Tôi nghe nói có người đã đánh bom vào Thiên Cung Vân Đỉnh.”  

             Tề Đẳng Nhàn cười khổ, thật đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì đồn xa…  

             “Bây giờ tôi đang ở khách sạn Thiên Địa, tôi đã thuê một phòng tổng thống. Những chuyện xảy ra ngày hôm nay không phải chuyện mà người thường có khả năng gây ra được. Kẻ gây ra những chuyện này có lẽ là một thế lực hoặc tổ chức lớn mạnh nào đó gây nên.” Tề Đẳng Nhàn lạnh giọng nói.  

             Hướng Đông Tinh thở phảo nhẹ nhõm, bảo rằng: “Nếu anh bình an vô sự thì tôi cũng an tâm, hôm nay anh đã mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Nghỉ ngơi dưỡng sức đã, để ngày kia còn đi gặp Từ Ngạo Tuyết!”  

             Tề Đẳng Nhàn biết hôm nay hắn không chết, hẳn là Từ Ngạo Tuyết cũng sẽ thất vọng vô cùng.  

             Chuyện này nhất định có liên quan đến Từ Ngạo Tuyết, nhưng hắn lại không biết người sắp xếp bao nhiêu sát thủ như vậy rốt cuộc là thần thánh phương nào.  

             Vừa ngắt điện thoại với Hướng Đông Tinh, Tề Đẳng Nhàn lại nhận được cuộc gọi từ Phó Phong Vân.  

             “Tề chuẩn tướng, thành phố Trung Hải Thị xảy ra chuyện, tôi cũng vừa biết tin!” Phó Phong vân thấp giọng nói.  

             “Phó lão, ông cũng biết rồi sao? Vừa nãy tôi và Trần Ngư bị đuổi giết khắp thành phố, không có một ai chìa tay ra giúp cả!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh.  

             Phó Phong Vân nói: “Cậu hợp tác với tập đoàn Hướng thị, đắc tội nhiều người như vậy, bọn họ có quyền có thế, chỉ mong sao cho cậu chết quách đi, ai nấy đều bỏ một hòn đá xuống giết, không ai có thể chống đỡ được áp lực như vậy mà giúp cậu đâu.”  

             Tề Đẳng Nhàn nghe xong cũng im bặt, quả nhiên chuyện này có liên quan đến đám người Từ Ngạo Tuyết.  

             Một bên muốn giết chết Trần Ngư, một bên muốn mượn tay thế lực này để phanh thây xẻ thịt Tề Đẳng Nhàn.  

             Cho dù Tề Đẳng Nhàn không chết, chỉ có Trần Ngư bỏ mạng, vậy thì hắn cũng không thể gánh chịu nổi hậu quả của việc này.  

             Nghĩ đến đây, hắn không thể không cảm thấy bực bội, để đạt được mục đích của mình, những người này thật đúng là không từ thủ đoạn, vô pháp vô thiên mà!  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Phó lão có biết thế lực nào đã ra tay với Trần Ngư không?”  

             Phó Phong Vân nói: “Nói với cậu cũng chẳng có vấn đề gì, là chính phủ Nam Dương ngấm ngầm bỏ ra một khoản tiền lớn, để cho một tổ chức tên là Huyết Khô Lâu ra tay với cô ấy.”  

             Tề Đẳng Nhàn chưa từng nghe nói đến cái tên này, trước kia khi làm quản ngục hắn đã nghe không ít tên tuổi, cho nên hiểu biết về thế giới ngầm cũng không ít, nhưng lại chưa từng nghe nói đến tổ chức này.  

             “Huyết Khô Lâu này được thành lập với Hồng Thiên Đô, một thành viên cấp cao của cục an ninh quốc gia đã đào tẩu khỏi địa phận nước ta. Chỉ cần đưa tiền, bọn họ có thể làm bất cứ chuyện gì.” Phó Phong Vân nói chuyện bằng ngữ điệu không vui.  

             Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, hắn đã được nghe về thanh danh của Hồng Thiên Đô từ lâu, thậm chí hôm nay còn nhắc đến người này với Hoàng Tình Ca.  

             Hoàng Tình Ca muốn nhờ hắn giúp đỡ, hắn vốn không định trả lời.  

             Nhưng tên Hồng Thiên Đô này cả gan dám mạo phạm đến hắn, quả đúng là vô cùng quá đáng!  

             “Hồng Thiên Đô đang ở Hoa Quốc sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Cho tôi biết vị trí của ông ta, tôi đi làm thịt ông ta là được.”  

             “Thân phận của Hông Thiên Đô quá nhạy cảm, sẽ không dễ lộ mặt đâu, cho dù hắn thật sự ở Hoa Quốc, hẳn cũng đã thay tên đổi họ, không thể tra ra được.” Phó Phong Vân thở dài: “Người này là ung nhọt của nước ta, bởi vì hắn ta bỏ trốn, không ít đặc vị và quan chức nước ta đã gặp tai bay vạ gió ở bên ngoài, tổn thất vô cùng nghiêm trọng.”  

             Tề Đẳng Nhàn cảm thấy vô cùng tiếc nuối.  

             Phó Phong Vân nói: “Tôi sẽ cho cậu nhiệm vụ thứ hai, nhiệm vụ này chính là bảo vệ lãnh đạo của thành phố Trung Hải, ngài Hoàng Văn Lãng.”  

             Lần này Tề Đẳng Nhàn lại không hề tỏ vẻ do dự, hắn cười nói: “Được thôi, tôi đồng ý với ông!”  

          Nếu là khi trước, nhất định hắn sẽ không đồng ý một cách thoải mái như vậy.  

             Nhưng bây giờ đến cả căn nhà của của hắn cũng đã bị đám Huyết Khô Lâu chó má kia đánh nổ, lửa giận trong lòng hắn vẫn còn đang sôi ùng ục, nếu không giết được tên đầu sỏ của tổ chức này để xả giận, có lẽ hắn ngủ cũng chẳng được yên giấc.  

             “Có điều nhiệm vụ cấp thiết của cậu vẫn là bảo vệ Trần Ngư cho thật tốt.”  

             “Sáng sớm ngày mai tôi sẽ phái máy bay quân đội tới đó hộ tống cô ấy trở lại Nam Dương.”  

             Phó Phong Vân thấp giọng nói, ngữ điệu vô cùng nghiêm túc.  

             Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì trầm ngâm một lát, hắn nói: “Phó lão không phải loại người lấy tính mạng của người khác ra để trao đổi lợi ích đấy chứ?”  

             Phó Phong Vân cũng im bặt.  

             Một lúc lâu sau, ông ấy thở dài đáp: “Cậu có thể tin tôi.”  

             “Được.” Tề Đẳng Nhàn gật đầu đồng ý.  

             Thân phận của Trần Ngư vô cùng, cho dù là chính quyền Hoa Quốc cũng chưa chắc đã một lòng một dạ với Trần gia một lòng, có rất nhiều kẻ muốn mượn cơ hội này để nhúng tay vào tình hình chính trị của chính phủ Nam Dương.  

             Nắm được Trần Ngư ở trong tay, đối với bọn họ mà nói, đây là một cơ hội tuyệt vời để chen chân vào bộ máy nhà nước Nam Dương!  

             “Lần này có vẻ Hồng Thiên Đô không đích thân có mặt ở Hoa Quốc, nhưng đám thủ hạ của hắn ta cũng không thể khinh nhờn.”  

             “Hơn nữa, theo như tin tình báo tôi nhận được, giá trị vũ lực của Hồng Thiên Đô bây giờ rất đáng sợ.”  

             Tề Đẳng Nhàn nghe xong bèn hỏi: “Đáng sợ đến mức nào vậy?”   

chapter content