"Ai nhằm vào tôi cơ, không phải là Ngọc Tiểu Long chứ?" Tề Đẳng Nhàn nhìn Tưởng Thiên Hà, vẻ mặt khó hiểu.
Tưởng Thiên Hà lắc đầu, nói: "Không phải Ngọc tướng lĩnh, cô ta đâu có rảnh mà đến sư đoàn 81 của chúng ta đi linh tinh.”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Thì anh cứ nói là ai luôn đi không phải là xong rồi à?"
“Lâm Từ Long." Tưởng Thiên Hà ho khan một tiếng, đáp.
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, tất nhiên hắn rất quen với cái tên này.
Lâm Từ Long là họ hàng nhà họ Tề, quan hệ với hắn không được tốt lắm, ngày trước khi hắn và bố bị đuổi khỏi Đế Đô, Lâm gia còn tham gia cổ vũ nữa kìa.
Gia tộc Tề gia quá lớn, khó tránh khỏi mất đoàn kết, cho nên Tề Đẳng Nhàn và Tề Bất Ngữ không thể không diễn khổ nhục kế lừa gạt nhà họ Tề và mọi người.
Lâm Từ Long là người bị mắc lừa, cũng là người không có chung quan điểm với Tề Đẳng Nhàn và Từ Bất Ngữ.
Nhưng Lâm Từ Long này là một người có bản lĩnh, từ khi nhập ngũ tới nay đã cho thấy tài năng hơn người, cùng với xuất thân từ Tề gia, có thể nói là con đường thăng tiến thẳng tắp phất như diều gặp gió.
Giờ đây Lâm Từ Long đã có quân hàm đại tá.
Tề Đẳng Nhàn và Tưởng Thiên Hà rất nhanh đã chạy tới sân huấn luyện của Đại đội Đao Nhọn, vừa tới đã nhìn thấy Lâm Từ Long đang đứng thẳng ở giữa sân.
Sau khi Lâm Từ Long nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt nhanh chóng lạnh đi.
Tất nhiên sắc mặt Tề Đẳng Nhàn cũng chẳng vui vẻ gì, lúc trước tên này cũng không ít lần nói xấu Tề Bất Ngữ, việc hai bố con hắn bị trục xuất khỏi Đế Đô cũng có một phần góp sức từ anh ta.
Các chiến sĩ ở đây nhìn Lâm Từ Long bằng ánh mắt không mấy thân thiện, anh ta chỉ mới đến sân huấn luyện đã mắng bọn họ một trận rồi.
"Đây chính là Đại đội Đao Nhọn của sư đoàn 81 được ca tụng là át chủ bài sao? Chỉ với trình độ đó?" Sau khi thấy Tề Đẳng Nhàn tới, giọng nói của anh ta cố gằn cao hơn mấy tông, cười lạnh nói.
Các chiến sĩ Đại đội Đao Nhọn đều mặt đỏ tai hồng, có chút khó chịu nhưng ngại biểu hiện.
Trước khi Tề Đẳng Nhàn đến, Lâm Từ Long đã so tài cùng bọn họ một hồi, kết quả là cả đám đều bị đánh bại, hoàn toàn không ai có thể trở thành đối thủ của anh ta.
Ở trong quân đội, thực lực chính là tất cả, nếu Lâm Từ Long có thể đè ép bọn họ đến mức không thể ngẩng đầu lên được rồi thì họ cũng không có mặt mũi nào mà nổi giận được.
Lâm Từ Long cười lạnh, nói: "Xem ra huấn luyện viên của mấy người cũng chỉ là một tên vô dụng, xương cốt của mấy người không tệ nhưng lại chỉ đến trình độ này, đúng là khiến người khác thất vọng!”
“Cúi chào!”
Đại đội trưởng thấy Tưởng Thiên Hà và Tể Đẳng Nhàn đi tới, lập tức hét lớn một tiếng.
Tất cả chiến sĩ của Đại đội Đao Nhọn đều đồng loạt chào hỏi hai người.
Tề Đẳng Nhàn khoát tay áo, nói: "Nghỉ, chuyện gì vậy?”
Đại đội trưởng đỏ mặt nói: "Báo cáo huấn luyện viên, vị này là Đại tá Lâm do Chiến bộ phái xuống, chịu trách nhiệm kiểm tra thành tích huấn luyện của từng đơn vị."
“Chúng tôi biểu hiện quá tệ nên bị Đại tá Lâm dạy bảo một trận."
“Chúng tôi đã làm mất mặt sư đoàn 81!”
Sắc mặt Tưởng Thiên Hà có chút khó coi, mặc dù Lâm Từ Long chạy đến kiếm cớ làm khó Tề Đẳng Nhàn, nhưng lại làm xấu mặt sư đoàn 81 của bọn họ, người làm Sư đoàn trưởng như anh ta đương nhiên sẽ thấy khó chịu.
Lâm Từ Long nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, nói: "Cậu chính là huấn luyện viên của Đại đội Đao Nhọn thuộc sư đoàn 81? Có chút trình độ này cũng mang đi huấn luyện được, coi đây là nhà trẻ mà đến dạy bảo con cháu sao?”
Đám cấp dưới Lâm Từ Long mang đến cũng bật cười.
Tuy họ không biết thanh niên trẻ này dựa vào cái gì làm huấn luyện viên, nhưng có thể trông thấy không phải người có thực lực mà là nhờ vào quan hệ mới vào được.
Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng, nhìn Lâm Từ Long, nói: "Họ Lâm này, không ngờ đến anh lại chạy theo tôi đến tận Trung Hải cơ đấy, thật đúng là cố chấp.”
Lâm Từ Long thản nhiên nói: "Con chó bị bỏ rơi thì nên ngoan ngoãn giống con rùa rụt cổ trong nhà tù nhỏ chốn nông thôn, không nên đến thành phố lớn lừa người như vậy đâu. Cho dù dựa vào quan hệ để trở thành huấn luyện viên thì cũng chỉ đi chọc cười người khác mà thôi!”
Trong lòng Lâm Từ Long có chút khó chịu, anh lăn lộn bao nhiêu năm mà mới chỉ lên được chức vị đại tá.
Vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại một bước lên mây, được Chiến bộ phong hàm Chuẩn tướng!
"Yo, một con chó bị bỏ đi mà còn có thể tìm được mối quan hệ trâu bò như vậy, anh đường đường Lâm Từ Long lại không có được, khác gì không bằng cả đồ vô dụng như tôi." Tề Đẳng Nhàn cười nửa miệng nhìn Lâm Từ Long, nói.
Ánh mắt Lâm Từ Long trở nên lạnh lùng.
Tề Chờ Nhàn nói: "Nhìn thấy cấp trên không biết cúi chào à?”
Vẻ mặt Lâm Từ Long khinh thường, nói: "Cấp bậc của cậu đúng là cao hơn tôi một chút, nhưng muốn để tôi cúi chào, cậu nghĩ mình xứng sao?”
“Ngày trước tôi có thể đuổi bố con cậu ra khỏi Đế Đô như đuổi chó, hôm nay tôi cũng có thể khiến cậu rời khỏi quân đội giống như vậy!”
"Cậu nghĩ sao tôi phải chào một con chó cùng cái đuôi của nó vậy?"
Các chiến sĩ của Đại đội Đao Nhọn đều cảm thấy phẫn nộ thay Tề Đẳng Nhàn, bọn họ biết khả năng của hắn, nhưng vào giờ phút này lại có người đến làm nhục huấn luyện viên tôn kính của bọn họ như vậy khiến ai cũng thấy khó chịu.
Nhưng khó chịu thôi cũng vô dụng, Lâm Từ Long là đại tá, lại còn thân thiết với cấp trên, bọn họ không thể đắc tội với anh ta được.
Huống gì trong lúc thi đấu vừa rồi, đúng là họ bị Lâm Từ Long đánh không ngẩng đầu lên được, sao bây giờ dám lên mặt được.
Đối với sự sỉ nhục của Lâm Từ Long, Tề Đẳng Nhàn lại trông rất bình tĩnh, giống như hoàn toàn không để anh ta vào mắt.
Thái độ của hắn giống như một người bình thường không chấp chó hoang sủa bậy vậy.
“Tưởng sư trưởng, tôi cho rằng sư đoàn 81 là sư đoàn át chủ bài dưới trướng chiến bộ chúng ta, dù gì cũng phải ra dáng một đội át chủ bài!”
"Đặc biệt là Đại đội Đao Nhọn của các người càng phải ra dáng mới phải."
"Vừa rồi tôi thi đấu với thành viên Đại đội Đao Nhọn của mấy người, kết quả không một ai ra thể thống gì, vậy chắc chắn là do khâu lựa chọn huấn luyện viên có vấn đề."
"Sau khi công việc ngày hôm nay kết thúc, tôi sẽ cáo cáo lên cấp trên vấn đề này, nộp đơn xin đổi huấn luyện viên cho các cậu."
Sắc mặt Lâm Từ Long lạnh lùng nói, mục đích anh ta tới sư đoàn 81 chính là đá Tề Đẳng Nhàn ra ngoài, sau đó nghĩ cách tước đi quân hàm Chuẩn tướng của hắn.
Anh ta lăn lộn lâu như thế mới có thể leo lên chức vụ Đại tá, tên bị bỏ rơi Tề Đẳng Nhàn này dựa vào cái gì mà có chức vụ cao hơn anh ta được cơ chứ?
Chức huấn luyện viên cho Đại đội Đao Nhọn của sư đoàn 81 là công việc đầu tiên mà Tề Đẳng Nhàn đảm nhận, nếu như làm không tốt thì chỉ sợ là đến Phó Phong Vân cũng không giữ được hắn.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi vui vẻ, nói: "Thù oán gì đây?”
Lâm Từ Long lạnh lùng: "Thấy cậu ngứa mắt, không được sao?”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, đây thật đúng là một lý do vô cùng tốt đấy chứ!
Vẻ mặt Lâm Từ Long ngạo nghễ, thản nhiên nói: "Phải nhớ cho kỹ, cậu đã không còn là người của Tề gia nữa, người của Tề gia tới tìm cậu, yêu cầu cậu thoả hiệp đã là cho cậu mặt mũi rồi!"
“Nếu cậu không biết tốt xấu gì, tự chuốc lấy phiền phức thì thôi.”
Tề Đẳng Nhàn hiểu rõ, đây cũng chỉ là trận đại chiến thương mại giữa tập đoàn Hướng thị và liên minh thương nghiệp Từ thị.
Nói không chừng Lâm gia cũng ném mấy triệu ở chỗ Từ Ngạo Tuyết rồi?