Tề Vân Phong không ở lại lâu, sau khi nói xong chính sự còn dặn dò Tề Đẳng Nhàn phải cẩn thận thêm vài lần, sau đó mới rời khỏi toà nhà của Tianlai Capital.
Sau khi ra ngoài cửa, ông ta lấy điện thoại di động gọi cho Từ Ngạo Tuyết, lạnh lùng nói: "Từ tổng, cô tự xem mà làm đi, thẳng oắt này không hề nể mặt tôi!”
Từ Ngạo Tuyết sửng sốt, không hài lòng nói: “Ngay cả đại ca anh mà anh ta cũng không nể mặt sao?”
Tề Vân Phong cười lạnh một tiếng, chế nhạo: "Năm đó cậu ta bị trục xuất khỏi Đế Đô, trong lòng mang oán hận, làm sao còn có thể nhận tôi là đại ca nữa? Còn suýt đánh tôi một trận kia kìa!”
“Từ tổng cô muốn xử lí cậu ta như nào thì làm như vậy đi, nhất định phải khiến tổn thất của chúng ta ở mức thấp nhất!”
"Tôi ở bên này đã cố gắng hết sức rồi."
Từ Ngạo Tuyết đáp: "Được, tôi đã biết, làm phiền Tề tiên sinh rồi.”
Tề Vân Phong thẳng tay cúp điện thoại, sau đó như có điều gì suy nghĩ quay đầu lại nhìn tòa nhà của Tianlai Capital.
Ông ta vẫn cảm thấy hơi lo lắng cho Tề Đẳng Nhàn, dù sao thì ông ta cũng không biết rõ những năm gần đây Tề Đẳng Nhàn đã trưởng thành đến mức nào.
Lần này Từ Ngạo Tuyết trở về từ Đế Đô, chắc chắn đã có chuẩn bị mới đến.
Không lâu sau, Tề Vân Phong lại nhận được một cuộc điện thoại khiến sắc mặt ông ta trở nên thay đổi.
"Từ Ngạo Tuyết mời người của Triệu gia tới đây?" Vẻ mặt Tề Vân Phong trầm lại hỏi.
Triệu gia chính là gia tộc bên mẹ của Tề Đẳng Nhàn, ngày thường không bao giờ có tiếp xúc gì với bên ngoài, lại vô cùng khiêm tốn, nhưng tuyệt đối không có ai dám chọc giận bọn họ vì đều biết họ cực kỳ đáng gờm.
Bên kia điện thoại đáp: "Người tới chỉ là nhân vật bên ngoài, là họ hàng xa của Triệu gia, nhưng cũng mang họ Triệu.”
Tề Vân Phong thở phào nhẹ nhõm, lạnh giọng nói: "Không phải người của Triệu gia là tốt rồi."
“Nhưng mà... Tề tiên sinh, người này cũng rất khó để đối phó!”
"Người này tên là Triệu Hằng Vũ, sư phụ là Triệu Biện Tử của Triệu gia..."
Tề Vân Phong nghe được lời này, đồng tử đột nhiên co rụt lại, thấp giọng nói: "Đệ tử của Triệu Biện Tử?! "
“Đúng vậy." Đối phương khó khăn đáp một tiếng.
Tề Vân Phong hít sâu một hơi: "Để tôi liên lạc với bác một chút, xem ông ấy nói như thế nào!”
Tuy Triệu Hằng Vũ là một người trẻ tuổi vô danh, nhưng sư phụ của cậu ta lại là người có tên tuổi lớn của Triệu Gia!
Triệu Biện Tử hiện giờ đã hơn một trăm tuổi, vẫn luôn ở sau lưng Triệu gia làm thủ hộ thần, võ công cao cường khiến cho người ta phải thán phục.
Đồ đệ mà ông ta dạy ra chắc chắn có thực lực. Hoặc là rất mạnh, tuyệt đối rất mạnh!
Bác của Tề Vân Phong, cũng chính là bố Tề Đẳng Nhàn, Tề Bất Ngữ.
Tề Bất Ngữ đã mất tích hai ba năm, cho tới bây giờ cũng là ông chủ động liên lạc với người khác, người khác rất khó để có thể liên lạc với ông.
Kết quả, tin tức Tề Vân Phong nhận được là —— bình tĩnh quan sát tình hình.
Điều này làm cho Tề Vân Phong ngẩn người, hiển nhiên Tề Bất Ngữ vô cùng tin tưởng con trai Tề Đẳng Nhàn của mình, cho rằng Triệu Hằng Vũ có ra tay như thế nào cũng gây ra ảnh hưởng gì nghiêm trọng.
"Mười năm nay em họ đã thay đổi lớn như vậy? Ngay cả đồ đệ của Triệu Biện Tử mà bác cũng không để vào mắt?” Tề Vân Phong cầm di động mất hồn.
Khi biết được Triệu Hằng Vũ được Từ Ngạo Tuyết mời tới, ông ta còn định liều ra giúp Tề Đẳn Nhàn một tay nhưng nếu làm như vậy, nhiều năm nằm gai nếm mật kia sẽ trở thành chuyện cười.
Vì vậy ông ta phải chịu đựng.
Hơn nữa Tề Bất Ngữ đã nói như vậy rồi, ông ta cũng kiềm chế suy nghĩ giúp đỡ Tề Đẳng Nhàn lại.
“Nữ chiến thần Hoa Quốc Ngọc Tiểu Long, đồ đệ Triệu Biển Tử Triệu Hằng Vũ, Từ Ngọc Giai được Từ gia coi trọng. Đội hình này em họ thật sự có thể chống đỡ được sao?” Tề Vân Phong vẫn hơi bất an, nhưng không có biện pháp gì.
Ông gửi tin nhắn đi nhắc nhở Tề Đẳng Nhàn, bảo hắn phải thật cẩn thận.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy tin nhắn Tề Vân Phong gửi tới thì lâm vào trầm tư, sau đó cười cười: "Xem ra Từ Ngạo Tuyết vẫn rất coi trọng tôi, nể mặt mà đưa ra một đội hình hoành tráng như vậy!”
Hướng Đông Tinh nói: "Nếu không chắc thì cách khác đi, bọn họ đã muốn giết người thì chúng ta phải có biện pháp phòng bị.”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu từ chối: "Ứng chiến là điều tất yếu thôi, nói cách khác thì khi những thế lực kia tập trung lại sẽ khiến tập đoàn Hướng thị gặp rắc rối.”
Hắn đặt điện thoại di động của mình lên mặt bàn, cười nói: "Phản ứng của Từ Ngạo Tuyết cũng rất nhanh đấy!”
Lời này vừa nói xong, điện thoại di động vang “đinh” một tiếng, chính là tin nhắn đến từ Từ Ngạo Tuyết.
Nội dung trên tin nhắn sóng yên biển lặng, nhìn không ra có gì lạ cả chỉ là đơn giản mời khách ăn cơm mà thôi.
“Hồng Môn Yến à!” Hướng Đông Tinh cũng nhận được tin nhắn, cười lạnh nói.
"Tất nhiên rồi!" Tề Đẳng Nhàn nhún vai: "Tiếc là chúng ta không có Phàn Khoái, Từ Ngạo Tuyết cũng không phải Sở Bá Vương thiếu quyết đoán.”
(*) Nhân vật trong Hồng Môn yến
Hướng Đông Tinh hỏi: "Tôi nên đi không? Có liên luỵ đến anh không.”
Tề Đẳng Nhàn đáp: "Tất nhiên là cần cô rồi, nếu cô không đi lại giảm khí thế. Hơn nữa, mục đích của Từ Ngạo Tuyết là muốn cô nhìn thấy tôi bại dưới tay cô ta, như vậy mới uy hiếp được người khác."
“Cô cứ yên tâm đi với tôi, trước khi Từ Ngạo Tuyết giải quyết tôi sẽ không động vào cô đâu."
"Bởi vì cô ta biết nếu không loại trừ tôi thì nhằm vào cô cũng vô dụng."
Hướng Đông Tinh khẽ cười: "Được, vậy tôi sẽ đi bữa tiệc Hồng Môn yến này với anh! Tôi cũng muốn nhìn xem Từ Ngạo Tuyết ở trước mặt chúng ta còn mang được vẻ tự đắc gì!”
Tề Đẳng Nhàn híp mắt lại: "Từ Ngạo Tuyết... người trời sinh đã kiêu ngạo của Từ gia, cùng Ngọc Tiểu Long ở Đế Đô cũng song xu song tuyệt, khiến cô ta chạy vào ngõ cụt cũng là chuyện khiến người khác cảm thấy thú vị.”
Không kể là nhan sắc, dáng người, khí chất, hay xuất thân của Từ Ngạo Tuyết đều không có bất kỳ tật xấu gì, cô ta luôn có khí chất như quý phi, công chúa trong hoàng cung thời cổ đại.
Khi một đất nước bị phá huỷ, thường là hậu cung của Hoàng đế gặp tai hoạ lớn nhất, phàm là nữ nhân có dính líu đến hoàng thất đều không ai có thể có được kết quả tốt.
Bởi vì thân phận xuất thân của họ được đặt ở đó.
Chơi đùa với con gái và phi tử của Hoàng Đế, chỉ nghĩ thôi đã khiến người khác cảm thấy phấn khích rồi.
Những việc công thành nhổ trại Tề Đẳng Nhàn không có tí hào hứng nào, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy thú vị chính là có thể hung hăng tát một cái lên mặt Ngọc Tiểu Long.
Đúng lúc này, Dương Quan Quan vô cùng vội vàng gõ cửa tiến vào.
"Có chuyện gì vậy? Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô kìa!” Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy bộ dáng này của cô ta thì tức giận quát lớn.
"Ngọc tướng lĩnh tới rồi..." Dương Quan Quan miệng đắng lưỡi khô, khó khăn nói.
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó thản nhiên nói: "Để cho cô ta vào!”
Dương Quan Quan lập tức quay đầu chạy ra ngoài, cô ta cũng không muốn biểu hiện gấp gáp như vậy nhưng người tới... Dù sao cũng là Ngọc Tiểu Long!
Cả Hoa Quốc, thậm chí trên thế giới, làm gì có được mấy người phụ nữ giống như Ngọc Tiểu Long?
"Cô ta đến đây để làm gì?" Hướng Đông Tinh hỏi.
"Nói nhảm." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Trong lòng cô ta có một khúc mắc, thường khi làm chuyện nào đó mà mình không tình nguyện đều sẽ đến nói nhảm.”
Hướng Đông Tinh cười, nói: "Anh với cô ta rất hiểu nhau nhỉ, tôi thấy hai người thử ghép thành một đôi xem sao.”