Tuyệt Thế Cường Long

Chương 390: Nghĩ thôi đã thấy buồn cười rồi!




Từ An quả thật không phải là người dễ dàng chịu để yên, tuy rằng người ông ta mời đến là Văn Tư Thuận đã bị Tề Đẳng Nhàn đánh bại nhưng ông ta vẫn tìm được cơ hội để gây khó dễ cho Tề Đẳng Nhàn.  

             Khách sạn Antianxia là sản nghiệp của ông ta, Tề Đẳng Nhàn đánh nhau ở đây và phá hoại đồ đạc nên hắn phải đền tiền, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lí!  

             Tống Chí Mai nghe thấy thế thì không khỏi thầm khen một tiếng trong lòng, Từ An quả nhiên không hổ là người từng trải, ông ta có rất nhiều cách để tìm lại thể diện đã bị vứt đi này.  

             Nếu như Tề Đẳng Nhàn không chịu bồi thường thì Từ An sẽ có thể thuận lí thành chương mà làm khó hắn.  

             Nếu như Tề Đẳng Nhàn chịu bồi thường thì chẳng khác nào chứng minh rằng hắn hèn nhát và sợ hãi Từ An?  

             Nếu như thế thì dù Từ An có xử trí như thế nào thì cũng có thể lấy lại được một chút mặt mũi.  

             “Nếu tôi nói không thì sao?” Tề Đẳng Nhàn như cười như không và hỏi.  

             “Nếu như cậu dám không đền, vậy thì xin lỗi, e rằng hôm nay cậu sẽ rất khó có thể bước ra khỏi cửa lớn của khách sạn chúng tôi!” Từ An chậm rãi trả lời.  

             Trong lúc ông ta nói chuyện, phía cửa ra vào xuất hiện rất nhiều người mặc đồ đen, trong tay mỗi người đều cầm theo vũ khí, bên hông căng phồng, rõ ràng là còn có cả súng nữa.  

             Với tính cách chẳng ngại đánh nhau của mình, đương nhiên Tề Đẳng Nhàn cũng không hề sợ hãi cái kiểu uy hiếp bằng côn đồ này của Từ An, trong con mắt của hắn ta, cái đám thế lực hắc ám kia cũng chỉ như những con hổ giấy mà thôi.  

             Thế nhưng hắn không ra tay ngay lập tức mà quay đầu nhìn liếc qua Lý Vân Uyển và cả Kiều Thu Mộng ở cách đó không xa.  

             Từ An là loại người ngang ngược và dã tâm, ông ta làm việc sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến thứ gọi là đạo đức, nhỡ đâu hắn ứng phó không kịp và khiến cho Kiều Thu Mộng hoặc Lý Vân Uyển bị thương thì thật là không đáng.  

             Vậy nên, Tề Đẳng Nhàn cười ha ha và hỏi: “Thế thì giám đốc An muốn tôi đền bao nhiêu đây?!”  

             “Tôi cũng không phải loại người không nói lí lẽ, một giá thôi, năm triệu!” Từ An giơ một bàn tay ra và lạnh lùng nói.  

             Lý Vân Uyển trực tiếp nổi điên ngay tại chỗ, cô ta tức giận nói: “Năm triệu? Ông nói đùa đấy à! Một cái bàn rởm và một cái nền gạch mà đáng giá nhiều tiền thế cơ à?”  

             Từ An nhàn nhạt nói: “Cô không biết không có nghĩa là trên thế giới này không có.”  

             “Cái bàn này của tôi là do bậc thầy làm ra, lúc mới mua đã tốn mười triệu, nhưng dù sao cũng dùng lâu như vậy rồi, giảm cho cậu ta một nửa đã là tốt lắm rồi.”  

             “Tiền gạch vỡ tôi còn chưa tính vào đâu.”  

             “Sao nào, đã đủ hào phóng chưa?”  

             Từ An chỉ đơn thuần là đang nói nhảm mà thôi, loại bàn phổ thông này sao có thể là do bậc thầy làm ra được chứ?  

             Được thôi, cho dù là do bậc thầy làm ra, ngoại trừ đồ cổ ra thì làm gì có thứ gì đáng giá đến tận mức đó chứ?  

             Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra ngăn Lý Vân Uyển lại, nở nụ cười giả tạo và nói: “Giám đốc Từ nói không sai, chúng ta nhất định phải đền số tiền này. Còn nữa, nói không chừng cái bàn này là do bậc thầy làm ra thật thì sao?”  

             Lý Vân Uyển không khỏi ngẩn người, Tề Đẳng Nhàn làm sao thế? Tại sao lại nói đỡ cho Từ An? Tính cách của hắn đâu phải như thế này đâu!  

             Từ An cũng không khỏi ngẩn người, ông ta không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn lại nhận thua nhanh như thế.  

             “Ha ha ha, sợ rồi, rõ ràng là cậu ta sợ rồi! Cái tên này cũng biết rằng nếu như hôm nay không móc năm triệu ra thì sẽ không thể bước ra khỏi nơi này.”  

             “Giám đốc Từ quả nhiên là người từng trải, uy vũ bá đạo, xử lí đám ngông cuồng này cũng có bài có bản!”  

             “Khí thế bá vương của giám đốc Từ mà đã bộc phát thì dù là bất cứ ai cũng phải đầu hàng mà thôi, dù sao thì ông ấy cũng là giám đốc của chi nhánh Long Môn tại Đông Hải chúng ta mà!”  

             Đám đông quần chúng cũng cảm thấy rằng Tề Đẳng Nhàn đã bị thế trận mà Từ An bày ra dọa cho sợ hãi.  

             Tề Đẳng Nhàn không có ý kiến đối với lý do thoái thác của bọn họ, hắn vẫn cười híp mắt như cũ, đưa tay lên và lấy ra quyển sổ chi phiếu ở trong ngực.  

             Lý Vân Uyển vội vàng đi đến ngăn lại và nói: “Anh điên rồi à? Ông ta đòi anh năm triệu cho cái bàn rởm đó mà anh cũng đồng ý à?”  

             Tề Đẳng Nhàn lấy bút ra, viết trên tờ chi phiếu, cười nói: “Chẳng thế thì sao? Chờ ông ta làm loạn rồi bắn chết tôi à? Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt mà!”  

             Tống Chí Mai ở bên cạnh nói: “Lý Vân Uyển, nhìn đi, đây chính là tên hèn nhát mà con tìm về đấy!”  

             Lý Vân Uyển bị những lời này của Tống Chí Mai làm cho đỏ mặt tía tai, cô ta biết tính cách của Tề Đẳng Nhàn không phải như thế này, nhưng cũng không rõ tại sao Tề Đẳng Nhàn lại phải thỏa hiệp, không biết trong lòng hắn đang tính toán cái gì.  

             “Chẳng lẽ anh lo tôi và Mộng Mộng sẽ bị uy hiếp à?” Lý Vân Uyển đột nhiên hiểu ra, cô ta hỏi.  

             “Không, tôi chỉ muốn ông ta nhận lấy năm triệu này thôi.” Khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên nhếch lên một độ cong khiến cho Lý Vân Uyển cảm thấy vô cùng quen thuộc.  

             Sau đó, Lý Vân Uyển có hơi sởn gai ốc, bình thường khi Tề Đẳng Nhàn bày ra loại biểu cảm này thì luôn có người sẽ gặp xui xẻo.  

             Bây giờ cô ta hoàn toàn không cần đoán xem ai là người sẽ gặp xui xẻo nữa rồi, ngoại trừ Từ An ra thì còn có thể là ai khác chứ?  

             Lý Vân Uyển hít vào một hơi thật sâu, sau đó không nói gì nữa, chuẩn bị xem tiếp theo đây Tề Đẳng Nhàn sẽ xử lí chuyện này như thế nào.  

             Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng viết lên tờ chi phiếu con số năm triệu, tiện tay xé tờ chi phiếu ra, cầm ở trong tay và nhàn nhạt nói: “Từ tổng, đây là tờ séc tiền mặt trị giá năm triệu, ông có thể đến ngân hàng rút tiền bất cứ lúc nào!”  

             “Năm triệu mà nói có là có, không hổ là đại diện cho đám người ngu ngốc nhiều tiền dám đầu tư vào tập đoàn Hướng thị!”  

             “Lần sau tôi cũng sẽ để cho cậu ta ném vỡ một vài thứ đồ của tôi, nói không chừng cũng có thể lừa lấy năm triệu đó, ha ha...”  

             “Đây không phải là kẻ ngốc nhiều tiền mà chỉ đơn giản là hèn nhát và sợ hãi mà thôi, giám đốc Từ đâu có dễ chọc vào!”  

             Lời nói của mọi người khiến cho Từ An cảm thấy thể diện của mình ít nhiều gì cũng đã cứu vãn lại được một chút, trong lòng không khỏi khẽ thở phào nhẹ nhõm.  

             Từ An đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, giơ tay ra và nhàn nhạt nói: “Được rồi, đưa cho tôi đi rồi cậu sẽ có thể bình an vô sự mà bước ra khỏi đây.”  

             Tề Đẳng Nhàn tiện tay đưa chi phiếu cho Từ An, Từ An kiểm tra cẩn thận, không có vấn đề gì, đúng thật là năm triệu, có thể đi rút bất cứ lúc nào.  

             Sau đó, ông ta gật đầu một cách hài lòng, dùng giọng điệu giáo huấn để nói: “Lần sau Tề tổng phải chú ý hơn một chút nhé, đừng có chân tay lóng ngóng rồi phá hỏng đồ vật xung quanh, không phải ai cũng dễ nói chuyện giống như tôi đâu, đồ vật trị giá mười triệu mà chỉ bắt cậu bồi thường có năm triệu!”  

             Từ Dương ở bên cạnh cũng có một cảm giác nở mày nở mặt, anh ta cười lớn và nói: “Ba tao nói đúng đấy, mày phải quý trọng cơ hội không dễ có được này, phải lấy đó làm gương!”  

             Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói: “Các người nói đúng lắm, tôi ghi nhớ rồi.”  

             “Có điều, tôi cũng phải nhắc nhở các người một câu...”  

             “Năm triệu này của tôi không dễ lấy như thế đâu!”  

             Sau khi nói xong câu này, hắn nghiến răng nghiến lợi và nở một nụ cười trông có vẻ rất xán lạn.  

             Mọi người nghe thấy những lời này của Tề Đẳng Nhàn thì đều bật cười với vẻ khinh thường, chẳng qua chỉ là đang tìm cho mình một cái cớ để cho bản thân một lối thoát mà thôi, nghe có vẻ hoàn toàn không có chút sức răn đe nào cả.  

             Từ An đường đường là giám đốc của một chi nhánh Long Môn, ông ta sẽ sợ chút lời uy hiếp này của Tề Đẳng Nhàn hay sao? Nghĩ thôi đã thấy buồn cười rồi!  

             “Thế à? Tôi cảm thấy cũng ổn mà, dù sao thì Tề tổng cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi.” Từ An cười và trực tiếp nhét chi phiếu vào trong túi của mình.  

             Tề Đẳng Nhàn cũng không nói nhiều, trực tiếp gọi đi một cuộc điện thoại, sau đó cười và nói: “Hôm nay lại có hạng mục huấn luyện mới đây.”  

             “Ừ... Các ngươi đến khách sạn Antianxia một chuyến, chuẩn bị đầy đủ cả vũ khí cho tôi.”  

chapter content