Tuyệt Thế Cường Long

Chương 384: "Có phải tôi nói sai rồi không?!"




Khách sạn An Thiên Hạ là một trong những sản nghiệp trong tay Từ An, cũng là một khách sạn vô cùng nổi tiếng, nhưng đương nhiên, về quy cách không thể nào so sánh được với khách sạn đứng đầu, xa hoa nhất như khách sạn Thiên Địa được.  

             Tống Chí Mai chọn địa điểm tổ chức tiệc tối ở khách sạn này, hoàn toàn không có ý lấy lòng Từ An, dù sao, buổi tiệc tối nay tổ chức phải tiêu tốn mấy trăm nghìn tệ.  

             Nhưng bà ta không biết, Từ An căn bản không có tí hứng thú muốn giúp bà ta, thậm chí đã bàn bạc ổn thỏa với Văn Tư Thuận từ lâu.  

             Hôm nay có khá nhiều nhân vật nổi tiếng tham gia tiệc tối, người nào người  nấy đều ăn mặc đàng hoàng, nói chuyện đầy vẻ uyên bác, nhìn qua nhìn lại không có ai là người thưởng cả.  

             Điều duy nhất khiến Tống Chí Mai thấy ngạc nhiên là Dương Viễn Sơn khong tham gia buổi tiệc tối nay, anh ta nói là người không khỏe lắm.  

             Điều này khiến bà ta cảm thấy hoài nghi, có phải Lý Vân Uyển có chỗ nào không tốt, đắc tội Dương Viễn Sơn, khiến Dương Viễn Sơn thay đổi ý định?  

             Thấy Lý Vân Uyển và Tề Đẳng Nhàn nắm tay nhau đến, khiến lông mày bà ta nhíu chặt lại, có chút khó chịu.  

             "Dì Tống, cháu chưa nhận được thư mời mà đến, chắc gì không trách cứ đâu nhỉ?" Tề Đẳng Nhàn hỏi  

             "Không đâu, bây giờ Tề tổng là người nổi tiếng của thành phố Trung Hải, sao tội lại trách cứ chứ?" Tống Chí Mai lạnh lùng nói.  

             Sau khi tìm hiểu, bà ta chỉ cảm thấy Tề Đẳng Nhàn là người có tiền, nhưng đầu óc lại chả ra làm sao, vậy mà dám đối đầu với mấy nhân vật như Từ Ngạo Tuyết, Vương Tiểu Ngọc, đến cùng, chắc chắn chỉ có một con đường chết.  

             Lý Vân Uyển cười nói: "Mẹ, người ta nhiệt tình đến cổ vũ mẹ thì mẹ cũng nhiệt tình chút đi ạ!  

             Tống Chí Mai nói: "Quá nhiệt tình mẹ sợ người khác hiểu nhầm.Tề tổng, anh tưởng là tập đoàn Hướng thị thật sự có thể thắng à?!"  

             Lý Vân Uyển lập tức ngượng ngùng không thôi, mẹ mình cũng biết cách nói chuyện quá đi?  

             Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, sau đó mỉm cười, không giải thích.  

             Mấy ngày gần đây nội bộ liên minh kinh tế Từ thị càng ngày càng không ổn định, đã bắt đầu có người hoài nghi cuộc cạnh tranh lần này rốt cuộc có thể thắng không.  

             Chỉ là người không ở trong cuộc chắc chắn không thể nhìn ra điểm mấu chốt trong đó, còn một lòng tin tin tưởng Từ Ngạo Tuyết có năng lực nghiền nát hoàn toàn tập đoàn Hứa thị, năm trăm tỉ tiền vàng đó của Hướng Đông Tinh chẳng qua chỉ là nói mà không có bằng chứng.  

             Trên thực tế, Từ Ngạo Tuyết đã phải chịu càng ngày càng nhiều áp lực đến từ các phía, đặc biệt là từ phía Đế Đô.  

             Câu trả lời Từ Ngạo Tuyết đưa cho mọi người đều là cho cô ta thêm một chút thời gian nữa, nhất định có thể hoàn thành.  

             "Đi thôi, kệ mẹ tôi đi, bà ấy nói chuyện chính là như thế." Lý Vân Uyển kéo Tề Đẳng Nhàn đi vào trong buổi tiệc, không cho hắn và Tống Chí Mai có thêm cơ hội nói chuyện.  

             Tề Đẳng Nhàn nhún vai, thành kiến của Tống Chí Mai đối với hắn, cũng chẳng có gì đáng để tâm.  

             Tại buổi tiệc tối, không ít nhân vật nổi tiếng đều bưng ly rượu đứng nói chuyện, chủ đề nói chuyện đều vô cùng cao cấp, cũng có một số người bàn luận về cuộc cạnh tranh của liên minh kinh tế Từ thị và tập đoàn Hướng thị.  

             Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ hôm nay hắn lại xuất hiện ở đây.  

             Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Kiều Thu Mộng, cô ta mặc bộ lễ phục, phát sáng giữa đám người.  

             Kiều Thu Mộng cũng nhìn thấy hắn, ánh mắt sáng lên, lập tức đi đến, vốn dĩ định gọi theo bản năng.  

             Nhưng không biết vì sao, đến cuối cùng lại nói: "Tề tổng."  

             Tề Đẳng Nhàn nghe Kiều Thu Mộng gọi như vậy, hơi ngẩn người, sau đó cười nói: "Gọi như vậy, không xa cách quá chứ?"  

             Gần đây Kiều Thu Mộng rất ít khi liên lạc với hắn, vết thương trên đầu cũng đã đỡ hơn hẳn, một số ký ức cũng bắt đầu hồi phục.  

             "Mộng Mộng, có phải dạo này cậu ăn nên làm ra, nên quên không liên hệ cho mình à." Lý Vân Uyển cười nói với Kiều Thu Mộng, cánh tay ôm chặt lấy tay của Tề Đẳng Nhàn.  

             "Đúng vậy, đều là lỗi của mình, lần sau không như vậy nữa." Ánh mắt Kiều Thu Mộng phức tạp, bất đắc dĩ cười cười, nói.  

             Vừa đúng lúc này, Tống Chí Mai gọi: "Vân Uyển, con ra đây một chút, giới thiệu cho con mấy người bạn!"  

             Lý Vân Uyển bất đắc dĩ, chỉ đành quay đầu lại trả lời, sau đó đến bên cạnh Tống Chí Mai.  

             "Vết thương khỏi rồi?" Tề Đẳng Nhàn nhìn Kiều Thu Mộng, mỉm cười hỏi.  

             "Đúng vậy, đã khỏi rồi..." Kiều Thu Mộng cúi đầu, hơi ngượng ngùng nói, nhẹ nhàng hé đôi môi đỏ mọng, trong lòng phức tạp.  

             Sau khi hồi phục kí ức, cô ta đã nhốt mình trong phòng cả ngày, vô số cảm xúc phiền muộn, thống khổ, hối hận tràn ngập trong tâm trí cô ta, khiến cô ta gần như sụp đổ.  

             Vốn dĩ cô ta không định tham gia buổi tiệc tối nay, bởi vì cô ta biết chắc chắn sẽ gặp mặt Tề Đẳng Nhàn.  

             Nhưng cuối cùng cô ta vẫn tới, bởi vì cô ta muốn gặp.  

             Đây là một tâm lý rất mâu thuẫn , là sự ngượng ngùng không thể tránh khỏi.  

             Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Vậy cô định làm thế nào?"  

             Kiều Thu Mộng lập tức trả lời: "Tôi không biết!"  

             Lúc này, trong lòng cô ta có hơi tức giận, làm gì có ai lại hỏi con gái nhà người ta định làm như thế nào, không phải là đàn ông nên chủ động một chút sao?  

             Cô thà rằng chưa từng nhớ lại, như vậy đã có thể vĩnh viễn tránh khỏi sự ngượng ngùng ngày hôm nay.  

             Đáng tiếc, chuyện này cô ta không điều khiển được, hơn nữa cô ta cũng không muốn giả vờ mất trí nhớ tiếp tục ở chung với Tề Đẳng Nhàn.  

             Ký ức về những ngày ở chung với Tề Đẳng Nhàn trong khu nghỉ dưỡng Đông Sơn để lại trong lòng cô ta một ấn tượng vô cùng sâu sắc, thậm chí nhiều lúc khiến cô ta không tự chủ nhớ lại.  

             Bóng hình cao lớn vũng chắc đem lại cảm giác an toàn đó.  

             Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn lộ ra một tia ý cười, nhẹ nhàng vươn tay, nói: "Hôm nay cô rất đẹp, tôi có thể mời cô một điệu nhảy không?"  

             Kiều Thu Mộng đặt tay lên lòng bàn tay của hắn.  

             Hồi trước trong buổi tiệc sinh nhật của Hoàng Tình Ca, Kiều Thu Mộng không thèm cũng hắn nhảy, đến cuối cùng lại bởi vì hắn nhảy cùng người con gái khác mà có hơi ghen.  

             Hôm nay, Tề Đẳng Nhàn lại mời cô ta một lần nữa, cô ta không muốn từ chối.  

             Nhưng cô ta lại không nhịn được hỏi: "Đây gọi là điệu nhảy cuối cùng à?"  

             Tề Đẳng Nhàn dân cô ta vào sàn nhảy: "Đương nhiên là không phải, đây là điệu nhảy đầu tiên, có thể xem như là một sự khởi đầu hoàn toàn mới!"  

             Lý Vân Uyển đứng từ xa nhìn Tề Đẳng Nhàn, không ngờ hắn lại mời Kiều Thu Mộng nhảy, khiến cô vô cùng ngạc nhiên là Kiều Thu Mộng lại động ý lời mời của Tề Đẳng Nhàn, dù sau thì quan hệ giữa hai người họ cứng nhắc như vậy.  

             "Có phải tôi nói sai rồi không?!" Lý Vân Uyển nghĩ lại lời mình nói ở công ty ngày hôm nay, lại mơ hồ cảm thấy không ổn, bắt đầu hối hận.  

             Tống Chí Mai không nhịn được lạnh lùng trào phúng: "Đây là người đàn ông con chọn, còn không rõ ràng cùng một người phụ nữ khác?"  

             Tề Đẳng Nhàn lại nói: "Không cần, anh vốn dĩ chưa từng làm việc gì có lỗi với anh."  

             Ít nhất là anh nghĩ như vậy, dù sao nhiều khi gặp nguy hiểm, mặc dù sợ nhưng điều đầu tiên Kiều Thu Mộng nghĩ đến vẫn là để hắn nhanh chóng rời đi.  

             "Nếu như thật sự phải chọn một cái để nói, vậy thì lúc chúng ta còn chưa ly hôn, em đã trộm nhớ thương vị tổng tài thần bí kia " Tề Đẳng Nhàn bổ sung một câu.  

             Kiều Thu Mộng ngượng ngùng đến mức hận không thể tìm một cái hố chui vào, đầu ngón chân lúng túng đến mức có thể đào một cái hố dưới sàn.